Chương 1: Chương 1

“Mẹ biết con không nỡ xa mấy đứa nhỏ nhưng mấy gia đình đó không ai lại muốn cưới một người đàn bà đã có con…”

Hải Đường nằm ở trên giường đã tỉnh dậy được một lúc, sắc mặt cô tái nhợt, cô đưa mắt nhìn khắp nơi quan sát khung cảnh lạ lẫm trước mặt, bên tai có một người phụ nữ đang cố gắng thuyết phục cô.

Hoàn cảnh nơi đây hoàn toàn khác biệt với cái tổ của mình ở núi Phượng Hoàng, căn phòng vô cùng tồi tàn bẩn thỉu, bức tường ố vàng cùng những vết nứt ở khắp nơi, mà tóc tai quần áo của người phụ nữ ngồi ở mép giường cũng rất kỳ lạ, chỗ nào cũng rất là kỳ quái.

Mắt người phụ nữ đỏ hoe, nói tiếp: “Mẹ cũng muốn nuôi giúp con, nhưng em trai con còn chưa tìm được vợ, mấy chị dâu con cũng không muốn, mà mẹ thì sức khỏe không tốt không biết sống được mấy năm nữa, mẹ cũng không làm chủ được.”

“Nhà họ Trịnh kia tốt hơn nhà chúng ta nhiều, hai vợ chồng nhà bọn họ cũng đều là người có văn hóa, kết hôn đã nhiều năm mà vẫn chưa có con, bọn họ sẽ không đối xử tệ với Đô Đô.”

Chồng bà Triệu Thúy Xuân đã mất từ khi còn trẻ, một người đàn bà ngậm đắng nuốt cay tự nuôi lớn bốn đứa con, vất vả lắm mới cưới vợ được cho hai đứa con trai, khi đang tính tìm nhà chồng cho con gái, thì đứa con gái này lại vô cớ có bầu.

Tin này như sét đánh giữa trời quang đánh thẳng của đầu của nhà họ Nhạc, vào thời này chưa kết hôn đã có thai còn khiến người ta khó chịu hơn cái chết, một đứa con gái ngoan ngoãn như con bé sao có thể làm ra chuyện này?

Sau đó khi Triệu Thúy Xuân hỏi ra mới biết được thì ra con gái cưng của bà mang thai con của Dương Hoằng An, thằng con trai thứ hai của nhà họ Dương đầu thôn.

Sau khi Triệu Thúy Xuân biết được mọi chuyện cũng không quá lo lắng. Dương Hoằng An là sinh viên duy nhất của thôn Bạc Hoa, vừa có công việc ổn định lại vừa cao ráo đẹp trai, bao nhiêu người muốn gả vào nhà họ, nếu nhà họ Nhạc bọn họ kết thông gia với nhà họ Dương, thì đó hẳn là một chuyện tốt.

Vì vậy bà vội vàng chạy đến nhà họ Dương để nói chuyện này, vốn dĩ đây là chuyện có thể giải quyết dễ dàng, nhưng tin xấu là Dương Hoằng An đã đi ra ngoài làm việc hơn một tháng nay chưa trở về.

Nếu hắn không về để xác nhận, tất nhiên là nhà họ Dương sẽ không công nhận chuyện tốt của hai đứa nhỏ, vì thế mọi người đều chờ đợi, ai ngờ cứ chờ mãi cho đến bây giờ vẫn chưa thấy hắn trở về.

Trước khi Dương Hoằng An lên thành phố chỉ nói với người nhà là đi làm chứ không nói gì khác nữa, từ đó đến nay vẫn chưa có tin tức gì của anh, còn sống hay đã chết không ai biết cả.

“Con nghe mẹ nói này.”

Triệu Thúy Xuân không nhịn được nắm lấy tay cô: “Nhà họ Trịnh cách nhà mình nửa ngày đi đường, nếu sau này con thật sự quá nhớ Đô Đô thì có thể bàn bạc với bọn họ đi thăm nó.”

Bàn tay ấm áp siết chặt lấy tay cô, sự đụng chạm chân thật làm toàn thân Hải Đường như đông cứng lại, rồi sau đó một đoạn ký ức tách thành từng mảnh nhỏ ồ ạt như sóng biển trong gió thổi vào trong tâm trí cô.

Từng khung hình, cuộc sống của một người phụ nữ vừa xa lạ vừa quen thuộc được khắc họa rất rõ nét.

Người phụ nữ tên Hải Đường, họ Nhạc, từng có hảo cảm rất tốt với người đàn ông tên Dương Hoằng An, sau đó không biết chuyện gì xảy ra khiến hai người họ ngủ với nhau, rồi cô ấy mang thai mà người đàn ông tên Dương Hoằng An kia biến mất cứ như đã chết.

Sau mười tháng mang thai, nguyên chủ sinh ra một đứa trẻ và vẫn đang sống tại nhà họ Nhạc.

Bởi vì chưa kết hôn mà đã có con, danh tiếng của cô trong thôn Bạc Hoa rất thối nát, còn thường xuyên bị người ta chỉ trích.

Mà cô em chồng có con riêng không thể gả đi được cứ mãi ở lì trong nhà mẹ đẻ, khiến hai chị dâu đều có ý kiến nên hết lần này đến lần khác gây sự với cô.

Triệu Thúy Xuân cũng không có cách nào, dù sao nguyên chủ cũng đã hai mươi hai, con thứ tư của nhà họ Nhạc lại đến tuổi kết hôn, thấy bên phía Dương Hoằng An mãi vẫn chưa có tin tức gì nên bà dứt khoát tìm nhà chồng cho nguyên chủ.

Nhưng chọn qua chọn lại, những gia đình có điều kiện khá tốt vừa nghe đến chuyện Hải Đường muốn dắt theo con riêng gả qua đó, thì lập tức thay nhau rút lui.

Bà mối nói nếu Hải Đường sinh con gái thì còn đỡ, sau khi lớn lên có thể gả ra ngoài, nhưng cô lại sinh con trai.

Thời buổi này rất nghèo nàn, ai cũng không muốn có thêm một miệng ăn huống hồ là nuôi con của người khác.

Khi nhà họ Nhạc biết được nguyên nhân sắc mặt ai nấy đều khó coi, nhà họ Nhạc rất nghèo, hai anh trai đều đã có con nên cũng không muốn nuôi con của nguyên chủ, sau khi trằn trọc nhiều đêm cuối cùng họ quyết định tìm một gia đình gửi đứa trẻ đi.

Nguyên chủ nghĩ tới nghĩ lui rồi cũng đồng ý.

Hôm nay là ngày mà nhà họ Trịnh đến đón đứa trẻ, mọi chuyện vốn đã bàn bạc xong xuôi cả rồi nhưng nhất thời cô lại đổi ý, không cho nhà họ Trịnh đưa con đi.