Tã và quần áo của trẻ con đều hơi thiếu, ban đầu cô tưởng mình chỉ sinh đôi, không ngờ lại sinh ba, số đồ họ chuẩn bị trước đó đương nhiên là không đủ dùng.
Bà Chu lên đội xin ít tã, quần áo là vải mới Chu Văn Quân mua, được chị dâu cả Chu may giúp.
Hứa Thiến chê tã của con nhà người khác bẩn, Chu Văn Quân liền lấy nước sôi trụng, sau đó xé một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần của mình, làm tã cho con.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, Hứa Thiến lại tìm năm sáu bộ quần áo không mặc nữa xé ra, bà Chu nhìn mà đau lòng không chịu nổi, cứ nói là bà ta có quần áo cũ không mặc.
Ngày thứ ba sau khi Hứa Thiến về từ bệnh viện, Chu Văn Quân đã đi, trước khi đi, anh đã tách hộ khẩu khỏi nhà, sau đó còn đăng ký hộ khẩu cho ba đứa trẻ.
Đứa lớn là Chu Trạch Minh, đứa thứ hai là Chu Trạch Sâm, đứa thứ ba là Chu Trạch Dịch. Còn tên ở nhà thì là Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa.
Vài đứa trẻ sinh ra vốn đã yếu.
Mạng hèn nên dễ nuôi.
Sau khi Chu Văn Quân đi, nhiệm vụ giúp đỡ chăm sóc ba đứa trẻ được giao cho Xuân Mai - con gái lớn của anh cả. Xuân Mai đã mười ba tuổi, tính tình thật thà, làm việc chăm chỉ.
Một nửa công việc nhà của nhà họ Chu là do cô bé làm, một nửa còn lại do vợ của thằng ba và mấy đứa con gái của cô ta làm.
Chu Văn Quân bảo cô bé chăm sóc các em họ giúp, giặt quần áo giúp dì và các em họ, mỗi tháng trả cho cô bé năm đồng.
Tất nhiên là cô bé vui không chịu được.
Về chuyện này, chị dâu cả Chu cũng đồng ý.
Nhưng lại yêu cầu Xuân Mai mỗi tháng phải nộp cho chị ta ba đồng, sau khi nộp tiền thì cô bé không cần làm việc nhà, chỉ cần chăm sóc dì hai là được.
Còn việc nhà của cô bé, đương nhiên sẽ do em gái của Xuân Mai, Đông Mai chín tuổi tiếp quản.
"Mẹ, mẹ thiên vị, tại sao mẹ lấy tiền mà lại bắt con đi làm. Con không đi, nếu đi thì mẹ tự đi!"
Đông Mai ấm ức không chịu được.
Dì hai không chăm sóc nổi ba đứa em, phải nhờ chị cả đi giúp rồi còn trả tiền, đây vốn là chuyện tốt.
Nhưng tại sao sau khi mẹ của nó lấy tiền của chị cả lại bắt nó làm những việc mà chị cả từng làm?
Mẹ lấy tiền thì không phải do mẹ phải làm sao?
"Con nhóc chết tiệt này, con gái con đứa mà không làm việc, chị cả mày sáu bảy tuổi đã bắt đầu làm việc vặt rồi, bây giờ mới bắt mày làm việc thì sao?"
"Con không làm!"
Nước mắt Đông Mai trào ra, kéo dài giọng cứng đầu phản bác.
"Nếu không thì con không làm, hoặc là con đổi với chị cả, mỗi tháng con cũng đưa cho mẹ ba đồng, chẳng phải là giặt quần áo, thay tã, con cũng biết giặt, con cũng biết thay!"
Chị dâu cả Chu lúc đầu còn chưa hiểu đứa thứ hai đang làm trò gì, nghe đến ba đồng mới hiểu ra thì ra là nó muốn tiền, nghe đến đây chị ta tức không chịu được.
"Con nhóc chết tiệt này, tiền nong gì chứ, mày mới bao nhiêu tuổi mà đã đòi tiền, chúng mày chưa lấy chồng, ăn uống đều là của bà đây, nói cho đúng thì từng đồng chúng mày kiếm được đều là của mẹ chúng mày!"
"Để lại hai đồng cho chị cả mày là vì chị cả mày lớn rồi, mấy năm nữa là phải lấy chồng, để nó dành dụm chút tiền, để mua quần áo, mua dây buộc tóc, sửa soạn cho bản thân!"
"Mày là con nhóc con nít còn ở đây tranh với chị mày, bà đây chiều mày quá rồi, để mày không biết trời cao đất rộng, Xuân Mai đâu đưa chổi cho mẹ mày!"
"Nhất định phải dạy cho con nhóc chết tiệt này một bài học!"
"...... Làm phản rồi!"
—
Sau một hồi khóc lóc thảm thiết, trong sân yên tĩnh trở lại, Đông Mai tủi thân cầm chổi đi quét nhà.
Trên mặt và trên người nó vẫn còn vài vết đỏ, đi lại cũng lẹo xa lẹo xẹo, xem ra bị mẹ đánh không nhẹ.