Chương 42: Giang Kiến Hải quay về 2

Đối với vấn đề này, Giang Kiến Hải trực tiếp vứt cho Lý Kiến Mai, “Các con hỏi bà nội đi.”

Lý Quế Mai mở miệng chính là, “Mẹ không đi đâu hết, trên Tỉnh không quen một ai hết, sống không quen. Mẹ thích ở lại nông thôn, hàng xóm láng giềng đều quen biết, có ai mà không chào đón mẹ chứ? Các con muốn đi thì các con cứ đi là được.”

Giang Kiến Hải nhìn bà ta nói: “Chúng con đều đi hết rồi, chỉ mình mẹ ở quê thì ai chăm sóc mẹ? Dù con có giỏi hơn nữa mà không thể chăm sóc tốt cho mẹ thì cũng chỉ là một đứa con bất hiếu, chẳng phải bị người ta mắng chết?”

Vậy nên khi vợ trước của anh ta còn sống, thực ra cũng không cùng anh ta đi Tỉnh sống được mấy ngày. Thời gian gần như đều ở quê chăm sóc con cái, quan trọng là để hầu hạ Lý Quế Mai bà mẹ chồng cay nghiệt này.

Khi Giang Kiến Hải lấy người vợ đầu tiên chính là không tình nguyện, chê vợ không có học vấn. Nhưng khi anh ta kết hôn vẫn chưa có công việc ở trong Tỉnh, điều kiện tốt một chút anh ta cũng với không tới vậy nên qua loa kết hôn luôn.

Người vợ đầu tiên sống không lâu, sau khi bị bệnh qua đời anh ta liền muốn tìm một người vợ hợp ý mình. Nhưng lần này anh ta có công việc đàng hoàng rồi thì lại bị ba đứa nhỏ kéo chân sau, nói đến thì đây là điều nuối tiếc và tâm bệnh của cả đời này của anh ta.

Nhưng Giang Kiến Hải không để tâm đến vợ mình, chỉ để tâm đến mẹ anh ta, Lý Quế Mai quả thực không cần quá hả hê. Khóe miệng bà ta toàn là ý cười rạo rực, nhưng vẫn tiếp tục giả vờ nhân hậu: “Con có tấm lòng này là được.”

Giang Kiến Hải không phải chỉ có mỗi tấm lòng này thôi sao, nói đến cùng anh ta ngoài việc đưa tiền về nhà thì không có ngày nào là hầu hạ mẹ già anh ta cả. Chuyện hiếu kính thì để vợ anh ta làm hết, còn cái danh hiếu thuận lại đều trên người anh ta.

Mà ai làm con dâu của Lý Quế Mai, vậy thì đúng là xui tám kiếp. Bởi vì cho dù cô ấy có hầu hạ bà ta tốt đến như nào đi chăng nữa, đi ra ngoài ba ta cũng chỉ biết nói xấu con dâu mình, đồng thời khen con trai bà ta, nói con dâu không xứng với con trai bà ta.

Tóm lại Lý Quế Mai với Giang Kiến Quốc quả thực mẫu từ tử hiếu, chỉ là xui xẻo cho con dâu. 

Cả nhà mẫu từ tử hiếu này tưng bừng ấm cúng ăn tối, tắm rửa xong lại nói chuyện một lát rồi ai nấy đi ngủ.

Tối nay Giang Hân không ngủ cùng Lý Quế Mai, đòi lên giường Giang Kiến Hải ngủ, nẳm ngủ say trong lòng Giang Kiến Hải.

Hai đứa nhỏ Giang Ngạn cùng Giang Nguyên sóng vai nằm trên giường, trước khi ngủ còn nói hai câu về chuyện của Ninh Hương.

Giang Nguyên hỏi Giang Ngạn: “Anh nói ngày mai cô ta có quay về không?”

Giang Ngạn đặt cánh tay lên gối gối đầu, “Mày không nghe cha nói à, chỉ cần cha nói một câu, Ninh A Hương lập tức thành thực quay về. Cha đã tự thân xuất mã, cô ta còn không quay lại, vậy thì cô ta đúng là muốn chết mà?”

Giang Nguyên nghĩ ngợi một lúc, “Nếu cô ta thật sự quay về, sau này chúng ta đối xử với cô ta tốt một chút đi. Em thật sự cảm thấy cô ta có không xấu xa như vậy, đều đối xử với chúng ta rất tốt. Nếu thật sự ức hiếp cô ta làm cô ta bỏ đi, vậy chúng ta lại không có mẹ nữa rồi.”

Giang Ngạn hừ giọng mũi một tiếng, “Mày cứ yên một trăm cái tâm đi, điều kiện của cha tốt như vậy, cô ta sao nỡ bỏ đi.”

Giang Nguyên gật đầu, “Nói cũng đúng.”

Giang Ngạn xoay người hướng ra ngoài, “Đừng nghĩ nữa, ngủ đi, ngày mai có đồ ngon để ăn rồi.”

Theo tiếng nói của Giang Ngạn, Giang Nguyên nghĩ đến hạt khiếm thảo tròn nhỏ, xôi hoa quế, khau nhục… …cứ nghĩ cứ nghĩ nước miếng liền bất giác chảy ra. Ý thức được nước miếng làm ướt gối, thằng bé vội vàng lấy tay lau đi, xong lại nuốt một ngụm nước miếng.

Mặc dù không có việc thêu thùa để làm, buổi sáng Ninh Hương cũng không ngủ nướng. Cô vẫn giống như trước đây từ sớm đã thức dậy đến phường thêu. Chỉ là trước đầy đem theo đều là nguyên liệu thêu thùa, hôm nay đem theo lại là sách vở.

Trong đội có thông báo nói hôm nay vẫn phải đi làm nửa ngày, buổi trưa cho xã viên nghỉ ngơi đón tết. Ninh Hương ở trong phòng nhân giống khó tránh khỏi ảnh hưởng đến công việc cho nên cô đem theo sách vở đến phường thêu.

Cô ở trong phường thêu vùi đầu đọc sách, những tú nương khác trong phường thêu lại nhìn cô cười khẩy, đồng thời lâu lâu lại lắc đầu. Không ai hiểu cô rốt muốn muốn làm gì, chỉ cảm thấy cô gần đây đầu óc có bệnh, có nhiều hành vi rất kỳ quái.

Người ta đi học đàng hoàng còn không thấy chăm chỉ học hành như cô, thời đại này học tập có tác dụng gì? Mà cô một người đã lấy chồng, không quay về chăm sóc con cái sống yên ổn, vậy mà ôm sách vở đọc bài làm đề, nhìn đúng là khôi hài chết đi được.