Chương 37: Xin lỗi 3

Giang Ngạn không nói chuyện, Giang Nguyên lâu sau lại nói: “Cô ta sẽ không thật sự ly hôn với cha chứ? Nếu như cha biết là chúng ta chọc tức cô ta bỏ đi, quay về có đánh chúng ta không?”

Giang Ngạn bình thản nói: “Khẳng định sẽ không đâu, mày không nghe bà nội nói à, cô ta chỉ muốn dọa chúng ta thôi, cô ta phải tu tám kiếp mới gả được đến nhà chúng ta, sao có thể ly hôn thật? Còn có, cha mới không vì cô ta mà đánh chúng ta đâu. Chúng ta là con ruột của cha đó, cha cưới cô ta chính là để chăm sóc chúng ta.”

Nghe Giang Ngạn nói như vậy, Giang Nguyên cũng không lo lắng nữa. Nhưng thằng bé vẫn muốn ăn cơm trắng thơm phưng phức, vậy là lại lẩm bẩm một câu: “Nhưng mà bao giờ cô ta mới quay về chứ… …”

Giang Ngạn hắng giọng, không nói chuyện.

Bắt đầu từ khoảnh khắc xách túi đi ra khỏi nhà họ Giang, Ninh Hương đã đoán trước được bản thân ở trong thời đại đặc biệt lấy tông xám làm chủ này sẽ là một người độc hành. Đối với tình huống trước mắt này cô đã sớm có chuẩn bị, cũng không có gì bất mãn.

Cô thích ứng vô cùng nhanh, hơn nữa phát hiện loại độc hành này là một chuyện vô cùng kỳ diệu. Cô không cần đi ứng phó các quan hệ đời thường, có thể dùng tất cả thời gian để học tập hoàn thiện bản thân, thêu thùa cũng là một việc trong đó.

Trong thời đại nặng nề này, cô có thể thong dong điềm tĩnh yên lặng lắng đọng bản thân, để bản thân có sức mạnh và năng lực ứng phó với sự thay đổi to lớn của thời đại sau này, và trong làn sóng lớn thay đổi thời đại, đứng vững gót chân của mình.

Viết chính tả chữ Hán cô vẫn luôn viết rất thuận lợi, bởi vì phần lớn chữ Hán cô đều biết cho nên cũng không cần người khác dạy cô. Điều cô cần làm chỉ là biến những thứ đã học được khi hồn phách du đãng trở thành kiến thức của chính mình.

Đợi sau khi đã viết hết những chữ Hán thường dùng, cô cần tiêu tiền mua một ít giấy với bút, nghiêm túc luyện chữ.

Nhiều người vì chuyện cô làm ra mà cuộc sống loạn thành một đoàn, vừa buồn phiền vừa bực bội, mà bản thân cô lại hoàn toàn không để trong lòng, tự sống một mình, sống còn ung dung thoải mái hơn thần tiên.

Buổi tối đọc sách xong học tập xong yên lòng đi ngủ, ngày hôm sau nghe thấy gà gọi sáng sớm thì đến phường thêu làm việc như thường.

Hôm qua Giang Ngạn cùng Giang Nguyên đến đại đội Điềm Thủy không có tìm cô, cô cũng không để hai đứa nhỏ này trong lòng. Kết quả chiều nay vừa đến thời gian làm cơm, Giang Ngạn, Giang Nguyên lại đeo cặp đến đại đội Điềm Thủy, còn xuất hiện ở phường thêu.

Những tú nương khác không quen biết Giang Ngạn, Giang Nguyên, có người còn nhiệt tình hỏi một câu: “Hai đứa tìm ai vậy?”

Kết quả Giang Ngạn và Giang Nguyên không thèm quan tâm người ta, trực tiếp đi đến trước mặt Ninh Hương, cao giọng mở miệng nói: “Này!”

Ninh Hương nghe thấy âm thanh mới ngẩng đầu lên, phát hiện vậy mà là hai đứa nhỏ. Vẻ mặt của cô cũng không biến đổi nhiều, trực tiếp coi hai đứa nhỏ như không khí, ngay cả ánh mắt dư thừa cũng không cho, cúi đầu tiếp tục thêu của cô.

Mà Giang Nguyên Giang Ngạn đứng trước mặt Ninh Hương kêu này một tiếng, mọi người cũng đã đoán được hai đứa nhỏ này là ai. So sánh tuổi tác với ngoại hình một chút, không phải hai đứa con chồng của Ninh Hương thì là ai?

Hôm qua Hồng Đào sau khi tự tìm buồn bực, bây giờ trong phường thêu cũng không có ai xen vào chuyện của Ninh Hương nữa, đều coi là xem chuyện vui.

Giang Ngạn cùng Giang Nguyên bị những tú nương này nhìn làm cho rất không tự do, vậy nên Giang Ngạn bực bội nhìn Ninh Hương lại nói một câu: “Gọi cô đó, không nghe thấy sao? Tôi có chuyện muốn nói với cô, cô ra đây với tôi một lúc.”

Ninh Hương ngồi yên bất động, động tác kim trên tay rất nhanh, đầu cũng không ngẩng nói: “Nói chuyện với tôi ngữ khí khách sáo một chút, tôi đang bận, không có thời gian nghe nhóc nói chuyện.”

Giang Ngạn mặc dù nhỏ nhưng cũng cần mặt mũi, hơn nữa đây là lần đầu tiên nó bị Ninh Hương lạnh lùng không nể mặt như vậy.

Phải biết hơn nửa năm trước, nó ở trước mặt Ninh Hương diễu võ giương oai, cho dù thái độ có ác liệt như nào, người phụ nữ ngu xuẩn này cũng không dám lạnh mặt với nó, mỗi lần cô đều nhỏ giọng dỗ dành nó, lải nhải giảng đạo lý cho nó.

Đột nhiên bị chửi như vậy, gương mặt nó bỗng chốc nghẹn đỏ bừng lên, nắm chặt tay muốn mở miệng mắng cô hai câu. Nhưng vừa nghĩ đến cơm trắng thơm phưng phức, còn có những món rau, món thịt, nó nhịn xuống.

Nó đứng trước khung thêu của Ninh Hương, nghẹn nửa ngày lại mở miệng nói: “Xin lỗi, tôi đến xin lỗi với cô, tôi không cẩn thận đẩy cô một cái, làm cô bị đụng vỡ đầu, là lỗi của tôi, xin cô bớt giận.”