Chương 47: Tìm người
Hải Đại Phú lau nước mắt, khịt khịt mũi như đàn bà, mặc dù cuộc sống ở trong cung trước kia không dễ dàng, nhưng mà không lo vấn đề ăn mặc, làm gì giống thế giới này, không còn hoàng đế, thái giám cũng mất rồi.
Cứ nghĩ đến mình thất nghiệp rồi, Hải Đại Phú khóc càng thảm hơn.
Hai vợ chồng ngồi với nhau, nghĩ đến tiểu thái tử yêu quý của mình bây giờ có thể đang chịu tội ở cái nơi đó, lòng họ càng đau buồn hơn.
Mà tiểu thái tử được hai người nhung nhớ đến, hôm nay ăn liên tiếp ba bữa ăn thịnh soạn, bụng no căng phồng, vui vẻ hưởng thụ cảm giác được chị cả và chị hai thay nhau xoa bụng tiêu hóa thức ăn, cuộc sống vẫn vui sướng hạnh phúc.
…
Từ sau khi xuyên đến đây, Lăng Điềm thấy bản thân mình có hơi phế, mỗi ngày chỉ làm tới làm lui mấy việc.
Việc đầu tiên: rời giường, hôn chào buổi sáng với chị cả và em trai, sau đó nhắm mắt chờ hai người họ hôn lại.
Sáng sớm: rửa mặt chơi đùa.
Buổi trưa: ăn xong lại chơi tiếp.
Buổi tối: ăn cơm, tắm, chơi một lúc rồi lại ngủ.
Lịch trình cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần, trong quá trình đó lâu lâu còn xuất hiện mấy khúc nhạc đệm như ba mẹ show ân ái, em trai đòi ôm, mẹ anh dũng đại chiến ba ngàn cặn bã, gần như chẳng còn việc gì khác để làm, nếu cô thực sự là một đứa trẻ, có lẽ những ngày tháng như này thực sự rất vui vẻ, nhưng đáng tiếc cô không phải là một đứa trẻ sáu tuổi, mỗi ngày theo đuôi những đứa trẻ cùng tuổi khác, chơi những trò chơi con nít, ăn uống đi lại đều cần ba mẹ chăm lo, cuộc sống như sâu gạo nhỏ này khiến cô thực sự thấy không quen.
“Mẹ, hôm nay con nấu một nồi chè đậu xanh rồi đưa ra đồng cho ba mẹ nhé.” Lăng Điềm thử mở miệng thăm dò.
Nhưng vì chân tay cô còn quá nhỏ, muốn lên được giường còn phải trèo lên ghế đẩu mới được chứ đừng nhắc gì tới chuyện nấu cơm, cũng không biết cô đảo được mấy món bằng cái muỗng sắt nặng trịch đó. Về việc đảo muỗng thì không phải việc gì đáng lo, bây giờ người trong thôn ai cũng dùng nồi đất, một cái lỗ hình tròn lớn thật lớn, nồi sắt được đặt trên cái lỗ đó, lúc nấu ăn cũng không cần cầm nồi trong tay để đảo, Lăng Điềm nghĩ, nấu một nồi chè đậu xanh cũng không tốn bao nhiêu công sức, hơn nữa còn có thể luyện tay nghề của bản thân, không đến mức bỏ phế.
Bây giờ nhà nào cũng có loại bếp đất cũ ấy, lúc nấu ăn sẽ nấu ra được loại hương vị mà đời sau khi dùng nồi thép không gỉ sẽ không bao giờ nấu ra được, vì dùng nồi gang nấu, lâu lâu khi nấu ăn, độ lửa kiểm soát không tốt thì món đó rất dễ bị dính phải những vết bã lốm đốm màu nâu hoặc đen đen, vẻ ngoài nhìn không đẹp nhưng mùi vị lại rất thơm ngon, nếu bỏ cái nồi sắt ấy đi, chỉ dùng lồng hấp đặt trên bếp đất, hấp mấy lồng bánh bao trên đó, mùi gỗ cháy hòa với mùi thơm của lúa, càng nhai càng ngọt vị, nếu gặp mùa thu hoạch bội thu, cuối năm trong nhà làm bã rượu, dùng cái ống được ghép bằng tre để chưng gạo nếp, chỉ riêng cơm trắng thơm nức mũi với nước tương cũng đủ ăn ba bát rồi.
Bếp đất ở quê có rất nhiều điểm tốt, chỉ có điều sau này ngoại trừ một số thôn nhỏ vắng vẻ còn dùng, những nơi khác thì rất khó tìm được loại bếp đất như này, cũng rất khó nấu ra được hương vị thuần chất như thế nữa.
“Trong nhà vẫn còn ít đậu xanh.” Vạn Kim Chi liếc mắt nhìn người đàn ông trong nhà, nhận được câu trả lời khẳng định của đối phương, cô ấy mới gật đầu, từ đầu tới cuối hai người không hề hỏi cô có thể nấu chè đậu xanh hay không.
Lăng Điềm cũng thấy khá băn khoăn, rốt cuộc là do ba mẹ cô quá thoải mái hay do nguyên thân từng nấu chè đậu xanh cho nhà ăn?
“Kiều Kiều, lúc nhóm lửa nhớ trông chừng em gái con đấy nhé.” Vạn Kim Chi suy nghĩ một chút, buông bát đang cầm trong tay xuống rồi mau chóng tới bên giếng múc hai thùng nước mang vào đặt cạnh bếp, nếu lửa bén vào rơm rạ để bên cạnh cũng có thể dùng nước dập lửa ngay tức khắc.
Tuy là từ trước tới nay, mấy đứa nhóc trong nhà chưa từng đốt cháy bếp, nhưng vẫn nên phòng ngừa trước thì hơn.
Chuyện này tạm thời cứ quyết định như vậy đi, Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống mặc quần áo chỉnh tề, cầm theo công cụ rồi đi ra cửa, nghĩ đến tình cảnh ngày hôm qua lại vội vàng dặn con gái thêm một câu.
“Điềm Điềm, hôm nay con đừng chọc ngỗng lớn ngỗng nhỏ nữa, mấy con gia cầm đầy lông đó con không được sờ đâu đấy.” Chỉ cần Vạn Kim Chi nhớ đến tình cảnh khi con gái bị hai con ngỗng đuổi chạy tán loạn trong sân thì lại hoảng hốt trong lòng.