Chương 39: Luận về giàu nghèo 3
Lăng Kiều thì khá hơn một chút, cô ấy vẫn có chút hiểu biết với giá cả hàng hóa của thời này nhưng Lăng Điềm lại không như thế, ban nãy cô mới biết được một đồng tiền ở thời này có thể mua được những gì, cái đồng hồ hiệu Longine nhìn có vẻ rất bình thường này lại có giá đến ba trăm năm mươi đồng, tuy là đồ hãng này rất tốt nhưng giá thế cũng quá cao rồi, với mức tiêu dùng của người dân ở đây, thật sự sẽ có người mua cái đồng hồ này sao?
Đương nhiên, dù là thời nào cũng không thiếu người giàu, Lăng Điềm thử tính sơ sơ số tiền mà ban nãy nhà mình bán nhân sâm và rau dưa kiếm được, tầm chưa tới năm trăm đồng, một phần trong đó còn đổi thành phiếu, số tiền thực tế cầm đến tay cũng không đến ba trăm, tiền mua mấy thứ linh tinh ban nãy cũng mất hơn bốn mươi đồng rồi, nếu muốn mua cái đồng hồ đeo tay này thì còn thiếu rất nhiều.
Lăng Điềm nhìn đôi mắt phát ra ánh sáng đang nhìn chằm chằm đồng hồ của mẹ, hình như rất muốn có nó, cô cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, bây giờ cô không có cách nào kiếm ra tiền, chờ đến khi cô có thể tự mình kiếm tiền, cô có thể mua đồng hồ đeo tay cho ba mẹ, nhưng đến lúc đó không biết còn loại đồng hồ này không.
Từ nhỏ Lăng Điềm chưa từng nhận được tình yêu thương vô bờ bến của ba mẹ, thế nên cô rất hưởng thụ khoảng thời gian được ở cùng với ba mẹ.
“Cảm ơn đồng chí nhé.”
Vạn Kim Chi nói với một giọng nói vui vẻ khó có thể kiềm chế, cô ấy nhìn Lăng Quốc Đống rồi lại dẫn các con vui vẻ rời đi, hiển nhiên cô ấy sẽ không mua hai cái đồng hồ đeo tay đó.
Người bán hàng sớm đã chuẩn bị trước tâm lý họ sẽ quyết định không mua đồng hồ, nhưng đây là lần đầu cô ta thấy có ai không mua được đồng hồ mà lại vui đến thế.
Đợi đã! Cô ta vỗ mạnh vào đầu, nhìn bóng lưng dần đi xa của một nhà Vạn Kim Chi, cuối cùng cô ta cũng nhớ ra cả nhà họ là ai.
Tháng trước nữa và cả tháng trước trước trước nữa, hình như cả nhà này cũng từng tới đây, tới đúng quầy hàng này, cũng hỏi giá của đúng cái đồng hồ này, nghe cô ta báo giá xong thì nhà họ lại rất vui vẻ, thật không hiểu nhà họ bị bệnh gì.
Người bán hàng sờ sờ trán mình, có phải đối phương cố tình trêu chọc cô ta không, không thì sao biết rõ giá đồng hồ rồi nhưng lần nào cũng phải tới đây hỏi, lần sau gặp lại nhà này cô còn trả lời nữa thì chính là đứa ngốc.
Sau khi rời khỏi cửa tiệm, cả nhà họ hiện đang đứng trước cửa hàng cung ứng, tâm tình hiển nhiên không buồn bực như người bán hàng kia, nhìn qua hình như còn rất vui vẻ.
“Chúng ta còn rất nghèo.” Lăng Quốc Đống cười cười nói với vợ.
“Đúng thế, nghèo đến mức chỉ đủ tiền mua loại đồng hồ có mấy đồng.” Vạn Kim Chi gật đầu thật mạnh, mấy năm nay dựa vào lao động làm giàu, cô ấy trồng trọt, chồng cô ấy trồng nhân sâm, trong nhà cũng để giành được một khoản tiền thế nhưng người xưa có câu tham ăn lười làm, giàu mấy cũng thành nghèo, tầm nhìn của họ không thể nông cạn thế được, mới kiếm được chút tiền đã thấy bản thân rất lợi hại, thế nên mỗi lần vào huyện thành, hai vợ chồng họ thường đến hỏi giá cả những chỗ bán đồng hồ đeo tay hay bán tivi, sau đó lại nghĩ đến số tiền có trong tay, xem thử đủ mua được mấy cái đồng hồ, mấy cái tivi, nhất thời họ lại thấy bản thân thật nghèo.
“Lần trước anh có hỏi thử giá xe tải lớn từ chỗ chú Hữu Quý, tiền nhà chúng ta có đủ để mua hai bánh xe trước của nó cộng thêm mấy lốp xe, đến cả cái đầu xe cũng mua không nổi, nghèo, đúng là nghèo thực sự.”
Vạn Kim Chi lại gật đầu thật mạnh, hai vợ chồng nhìn bầu trời trong xanh với hàng mây trắng, bỗng dưng cảm thấy động lực kiếm tiền lại tràn trề trong người.
“Đến giờ ăn cơm chiều rồi, Kiều Kiều, Điềm Điềm, Tráng Tráng đói rồi đúng không! Chúng ta đi ăn đồ ngon nhé.” Vạn Kim Chi bế con trai nhỏ lên, đi chặng đường dài thế này, Tráng Tráng sớm đã mệt lả rồi.
“Gọi mấy món nhiều thịt vào, Kiều Kiều thích ăn thịt ướp nước mắm, Điềm Điềm thì thích uống canh xương hầm, không cần tiếc tiền.” Lăng Quốc Đống dắt tay hai cô con gái, cả gia đình vui vẻ đi đến tiệm cơm quốc doanh.
Vậy nên nhà chú hai Lăng rốt cuộc có tiền hay không, không ai biết được.
Lăng Tráng vui vẻ chuẩn bị ăn một bữa thật ngon, nội tâm khó mà diễn tả được thành lời của Kiều Kiều và Điềm Điềm, cùng với Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống vẫn luôn rất vui vẻ, ôi, quả là một gia đình hạnh phúc!!!