Mặc dù đúng là cô không dựa dẫm vào món này để kiếm cơm!
Có điều trù nghệ này phải xem thiên phú, cho nên có người mặc dù là biết phối liệu, cũng không nhất định là có thể làm ra vị ngon tương tự!
“Thứ này kỳ thật không có gì khó, đem thịt cá băm, thêm trứng gà, tinh bột cùng với gia vị quậy với nhau tạo thành viên bỏ vô nồi là xong.” Kim Nguyệt Bảo nói đơn giản.
Khó sao? Không khó!
Nhưng thật đúng là không phải người nào tùy tiện cũng có thể làm tốt!
“À à!”
Lý Diễm Hồng tập trung tinh thần nghe, Kim Nguyệt Bảo nói xong cũng không quay đầu lại mà về phòng, lưu lại chị ta một mình một người ở đó cân nhắc.
Ngày hôm sau, Kim Nguyệt Bảo ngồi lên xe đạp về đến thôn đã sắp đến buổi trưa, lúc này đi nấu cơm cũng không kịp, cô liền đem đồ vật vụn vặt quẳng vào trong nhà, cầm theo một cân bánh trứng gà cùng nửa cân kẹo sữa đi đến nhà cô giáo Triệu hỗ trợ làm cá viên.
“Ôi cháu dâu, con trở lại rồi, mau vào phòng nghỉ ngơi một chút.”
Triệu lão sư nghe tiếng chuông xe đạp là biết ngay người tới, vội dẫn mấy đứa nhỏ đi ra ngoài.
“Thím hai!”
Hai cái củ cải nhỏ Thẩm Uyển Tĩnh và Thẩm Gia Minh cũng chạy chậm ra tới, không đợi xe đạp dừng hẳn, đã bay tới.
“Ai u, hai cái bảo bối của thím lại nặng thêm rồi.”
Kim Nguyệt Bảo vội cẩn thận cho dừng xe lại, sau đó mỗi tay ôm một đứa vào lòng ngực, lại hướng tới Triệu Lan Phương nói: “Vất vả cô giá Triệu rồi.”
“Không vất vả, mau vào đi.” Vội đón người vào cửa: “ Bé Hổ à, mau tới đây, ra chào hỏi thím hai một cái!”
Kim Nguyệt Bảo nghe vậy quay qua, thấy một đứa bé khoẻ mạnh kháu khỉnh nhưng lại gánh hai cái bánh bao thịt trên mặt, lễ phép kêu cô một tiếng: “Thím hai!”
Thật là đáng yêu!
“Đúng rồi, chú ba mấy đứa đâu rồi? Lúc này nó hẳn là tan học đi.” Nhưng không nhìn thấy người.
“Con biết, con biết.” Gia Minh lập tức giơ lên cao tay nhỏ, nói: “Chú ba còn chưa làm bài tập cuối tuần, bị thầy cô phạt, trưa nào cũng về nhà trễ nhất.”
Như vậy à, xem ra cái chú em chồng này thành tích không tốt tẹo nào!
“Cháu dâu à, con đừng lo lắng, con trai ưa nghịch, phải phạt, phạt nhiều mới nhớ dai được.” Nhìn đứa nhóc con đi mách lẻo, cô giáo Triệu nhịn không được bật cười.
Quả nhiên, mọi người lại đợi một hồi lâu, lúc sau Thẩm Trạch Lâm mới ủ rũ cụp đuôi vác cặp sách đẩy cửa vào: “Chị hai!”
“Ai da, nhanh rửa tay, đi ăn cơm thôi.”
Kim Nguyệt Bảo giúp đỡ Triệu Lan Phương đem đồ ăn bưng lên bàn, hai vợ chồng già Triệu Lan Phương lại thêm một đứa cháu ngoại, nhà họ Thẩm bên này có Kim Nguyệt Bảo và ba đứa trẻ, họ ngồi đầy một cái bàn tròn, ăn một bữa cơm vô cùng náo nhiệt.
Thẩm Trạch Lâm thoạt nhìn cũng vô cùng vui vẻ, nhưng mà ý cười lại không chạm đến đáy mắt, thông qua thần sắc rõ ràng có thể nhìn ra vài phần buồn rầu.
Vài người ăn xong cơm, lại bận việc cả một buổi chiều, cuối cùng một lu cá trong nhà Triệu Lan Phương chuẩn bị trước đó biến thành cá viên tươi mới ngon miệng, nhìn kia đôi ở cái ky tiểu sơn dường như cá viên tử, mọi người đều lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Không nghĩ tới món ăn trắng như tuyết này làm lại phiền toái như vậy!” Triệu Lan Phương thập phần cảm khái, vì vậy càng thêm phần áy náy với Kim Nguyệt Bảo, phần tình nghĩa này, bà cảm tạ một phen.
Vì thế, màn đêm buông xuống lại ăn cơm chiều ở nhà họ Triệu. Ông Triệu tự mình xuống bếp làm mì thịt băm, nước luộc nêm vừa đủ, Kim Nguyệt Bảo lau miệng, cảm thấy món này còn ăn ngon tiệm cơm quốc doanh.
Lúc về đến nhà, sao đã mọc đầy trời, cả gia đình tắm rửa rồi chuẩn bị nghỉ ngơi, Kim Nguyệt Bảo xắp xếp hai đứa nhỏ trước, đến lúc đi rửa chân thì thấy phòng phía tây còn lờ mờ ánh sáng đèn dầu.
“Trạch Lâm? Trễ rồi sao còn chưa ngủ.”
Kim Nguyệt Bảo buông đồ vật, đi qua đó gõ gõ cửa, sau đó nghe trong một trận hoảng loạn, tên nhóc này!