Chương 28: Chương 28

“Nếu tôi muốn.” Kim Nguyệt Bảo chép chép miệng, “Nhưng mà mấy phiếu này của ông không đáng tới từng đó tiền đâu nha.” Cô tuy là không có thiếu tiền, nhưng không phải là kiểu để cho người ta chặt chém: “Nhiều nhất 30 đồng, đắt hơn thì thôi.”

Gã đàn ông tìm tòi nghiên cứu dường như nhìn cô, thần sắc săm soi.

“Chú à, chú nghĩ mà xem, chính sách lúc này đã mở rộng, trình độ nhân dân sinh hoạt cũng dần dần đề cao, nhiều lắm là một năm nữa, chúng ta đã có thể không thiếu mấy thứ này. Đến lúc đó, mấy thứ này chú để trong nhà cũng vô ích mà thôi.” Kim Nguyệt Bảo nhướng mày cười nói, đôi mắt tròn vo có không thèm che giấu tính toán.

Có điều chuyện này cũng không phải chuyện giật gân gì, hướng gió mỗi năm mỗi khác, nói không chừng tới lúc đó mua đồ cũng không cần dùng phiếu nữa. Chính là hiện tại, cũng đã có vài mặt hàng mua mà không cần phiếu. Tuy mấy món đồ đó không phải quá tốt, nhưng cũng có thể ăn có thể sử dụng, tỷ như lúc cô lại đây, liền nhìn thấy ở chợ nông sản có bán thịt cực nóng, không cần phiếu.

“Được, không ngờ cô cũng là người có văn hóa, biết nhiều như vậy.”

Khương Mạch dở khóc dở cười, tự mình vuốt chòm râu trên mặt, không khỏi thở dài, gã chỉ đi Nam Dương một chuyến chưa kịp sửa soạn thôi mà, ấy như thế nào đã biến đại thúc, hắn mới 28 có được không?

Tiền bạc hai bên thoả thuận xong, Khương Mạch lại nói: “Em gái này, về sau nếu muốn cái gì, nhớ tới tìm tôi, tôi họ Khương, biệt danh là lão chua ngoa, đầu tháng sau sẽ đi hồ khẩu, không biết chừng sẽ có chút hàng tốt!”

“Ồ.”

Kim Nguyệt Bảo thành khẩn gật gật đầu, thật lòng cũng không có mong ngóng gì, trong thôn tới điện còn không có, cho dù có thứ tốt cũng không dùng được.

Như vậy đổi xong phiếu định mức, Kim Nguyệt Bảo liền ra ngõ nhỏ, lập tức nghe thấy một cổ hương khí mê người, tiệm cơm quốc doanh à, vừa lúc hiện tại có tiền có phiếu, vậy tiệm ăn đi.

Gọi một chén dưa chua mì thịt thái sợi, tốn ba đồng tiền và xx phiếu, nhưng thật ra không dắt, Kim Nguyệt Bảo tìm chỗ ngồi ngồi xuống, thong thả ung dung cầm đũa ăn, hương vị… Cũng như vậy, nước luộc rõ ràng không đủ, mì sợi cũng không phải dai mềm, nhưng mà theo nguyên tắc của xã hội chủ nghĩa: không thể lãng phí, cô vẫn ăn đến sạch sẽ.

Cơm nước xong, cô đi tới bách hóa đại lâu ở huyện thành, trong lòng soạn ra một danh sách, chuẩn bị mua quần áo cùng giày loại đã từng lưu hành một thời, bọn trẻ đều thích mang giày, còn có gạo này, bột này, cũng mua một ít, bất nhưng bột gạo ở miền nam cũng khác, đem hấp bánh bao cũng được đấy ha ha, còn phải suy xét xem muốn mua hay không.

Sau một lúc cân nhắc, cô đã tri bất giác mua một đống đồ, ba thước vải đỏ, sáu thước thanh bố, còn có 50 cân gạo trắng, 20 cân hạt kê vàng, mấy loại khác cũng mua mười cân, còn về mấy loại thịt thì trong thôn cũng có bán đủ, cho nên cô không tính mua về.

Đi ra khỏi bách hóa, tìm nơi không người, đem đồ đã mua bỏ vào trong không gian, sau đó đến cửa hàng thực phẩm phụ, mua năm cân bánh trứng gà cùng hai cân kẹo sữa. Mấy thứ này đều là hàng hiếm ở trong thôn, gia đình người thường căn bản sẽ không mua ăn, cho nên cũng ít chỗ bán.

Đem mấy thứ này chia làm hai phần, một phần đưa đến chỗ của Thẩm Hương Vân. Lúc này đúng lúc bọn nhỏ tan học, vừa đến nơi thì cổng trường đã mở ra. Tốp năm tốp ba những bạn trẻ kề vai sát cánh đi ra ngoài, trên mặt tràn đầy thanh xuân tươi cười.

“Chị hai, sao chị lại tới đây?”

Thẩm Hương Vân đang tính quay về ký túc xá, lúc đi ngang qua cổng lớn khi đột nhiên thấy một hình bóng quen thuộc, vội đem đồ trong tay giao cho bạn học, chạy như bay qua đó.