Chương 2: Chương 2

Chú em, cô em chồng, ngoài ra còn thêm một đôi cháu trai cháu gái, bốn đứa trẻ gào khóc đòi ăn, ai cũng đều biết nếu lúc này gả vào nhà họ Thẩm, đó chính là phí công nuôi dưỡng con cái cho người ta, từ đó về sau những cô gái trong thôn cũng không còn tâm tư gì đối với Thẩm Giang Viễn nữa.

Ai ngờ không biết Thẩm Giang Viễn nghĩ như thế nào, thế mà lại tự mình tìm bà mối tới cửa để làm mai, mà ông bà Kim cả đời này lại chưa hề thấy người nào dùng lễ hỏi lớn như vậy để xin rước dâu, vì thế hai người liền sảng khoái đáp ứng.

Nguyên chủ lại nề hà không nguyện ý, đêm tân hôn từ chối Thẩm Giang Viễn không nói, còn lấy kéo uy hiếp, làm chính mình bị thương.

“Chờ một chút, tôi…”

Trước tiên Kim Nguyệt Bảo duỗi tay cản lại, sau đó mấy từ “có chuyện muốn nói” còn chưa nói xong, Thẩm Giang Viễn đã sải chân bước mà đi ra ngoài.

Còn không có mở màn đã bị quăng kết cục vào mặt?

Sao có thể như vậy!

“Đồng chí Thẩm Giang Viễn, thật ra tôi…” Kim Nguyệt Bảo đuổi theo thể hiện quyết tâm, không nghĩ Thẩm Giang Viễn thật sự ngừng ở cửa để chờ cô nói chuyện.

“Tôi nguyện ý sống chung với anh!”

Mặt Thẩm Giang Viễn bỗng hiện lên một mảnh đỏ ửng.

Nháy mắt không khí liền ngưng đọng lại!

“Cô... cô là con gái, sao có thể nói ra mấy lời này?” Trong phút chốc, Thẩm Giang Viễn phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng đẩy cô ra, cuối cùng cắn răng chạy ra ngoài, cũng không quay đầu lại.

Lúc này anh thật sự đi rồi!

Kim Nguyệt Bảo chép chép miệng, trên da thịt còn lưu lại xúc cảm ban nãy khi anh chạm vào cô!

“Hay chưa, dọa người ta chạy mất rồi, ha ha!”

Trong không gian truyền ra một giọng vui sướng khi người gặp họa.

“Mi thì biết cái gì, đây là do anh ta thẹn thùng!” Kim Nguyệt Bảo liếm liếm môi, trong lòng lại có thêm ấn tượng tốt đối với Thẩm Giang Viễn.

Cô vốn đã quen quá nhiều dạng người mưu mô nham hiểm, vì thế đối với đàn ông mộc mạc đơn thuần càng cảm thấy thân thiết hơn.

“Giả vờ giả vịt, không biết xấu hổ!”

Trong sân, Thẩm Hương Vân liếc cô một cái, mặt đầy khinh thường ôm thau giặt đồ đi ra ngoài.

Thẩm Hương Vân này là em gái của Thẩm Giang Viễn, cũng chính là cô em chồng của cô, thoạt nhìn cũng khá kiêu ngạo nha, có điều Kim Nguyệt Bảo lại cong cong môi, dù sao cũng chỉ là một nha đầu khẩu thị tâm phi thôi, mấy ngày nay trong lúc hôn mê, cô vẫn luôn cảm giác được là cô gái nhỏ này chăm sóc cho mình.

“Thím hai, thím thật sự không đi sao?”

“Thật tốt quá, cuối cùng thì chú hai của cháu cũng có vợ rồi.”

Đúng lúc này, hai đứa trẻ một trái một phải nắm lấy tay cô: “Yên tâm đi, chúng cháu sẽ không làm liên lụy đến thím, một chút cũng không!”

Bộ dáng hiểu chuyện kia quả thực làm người khác cảm thấy mềm lòng.

“Uyển Tĩnh, Gia Minh, hai người các cháu mau lại đây.”

Thẩm Hương Vân đang ở phòng bếp nhìn qua cửa sổ, thấy hai đứa nhóc đang vây quanh Kim Nguyệt Bảo mà xoay vòng, một cỗ tức giận liền ập tới, cũng không biết anh hai nghĩ cái gì, cô cùng Trạch Lâm đã ngày càng trưởng thành, cùng lắm qua 4-5 năm nữa là có thể tự mình làm chủ gia đình, vì cái gì mà lúc này một hai phải đem người phụ nữ kia cưới vào cửa?

Nếu yên phận sống tốt thì thôi, đằng này lại còn ồn ào khiến người ta không bớt lo!

“Cô ấy không phải là thím hai của mấy đứa, chiều hôm nay chú ba sẽ đem cô ấy về nhà mẹ đẻ.”

Nói xong, một tay Thẩm Hương Vân bế hai đứa nhỏ đi vào trong phòng, Kim Nguyệt Bảo nhịn xuống mà phụt cười một tiếng, vốn dĩ đối phương cũng chỉ là cô nhóc 14 tuổi, muốn một lúc bế hai đứa trẻ thì tương đối khó khăn, nhìn bộ dáng quật cường cố hết sức kia, thật sự là khiến người khác đau lòng mà.

“Ai nói chị phải đi? Chị và anh hai của em đã lãnh giấy kết hôn, cũng đã là vợ chồng chính thức.” Kim Nguyệt Bảo chớp mắt cười nói: “Chủ tịch Mao đã nói rồi, nếu ai không lấy kết hôn làm tiền đề thì đều là chơi lưu manh, chắc em sẽ không hi vọng anh hai mình chơi lưu manh đâu nhỉ?”