Chương 14: Chương 14

Dùng muôi vớt cá viên ra để ráo, tiếp theo nhóm lửa đổ chảo, chảo nóng thì cho dầu vào, đem hành gừng tỏi cắt nguyễn bỏ vào xào cho đến khi mùi thơm của tỏi bốc lên thì vớt gia vị ra. Tranh thủ lúc dầu còn nóng thì bỏ cá viên vào, lúc này mùi thơm bốc lên ngào ngạt bỏ thêm đường, dấm, muối vào. Chờ đến khi gia vị chín thì đổ nước theo tỷ lệ nhất định vào làm canh, ninh thêm ba phút nữa, lại rải rau thơm lên. Cá viên chua chua ngọt ngọt đã làm xong.

Kim Nguyệt Bảo cầm đũa nếm thử xem thế nào, quả nhiên không tệ, bỏ thêm con tôm làm cho cá viên trở nên tươi ngon hơn. Gia vị chua ngọt của đường cùng dấm giao hòa hoàn mỹ, vừa đưa vào miệng đã cảm thấy thơm ngon không tả được, làm cả miệng ngập đầy nước bọt, lại nhẹ nhàng cắn một miếng nữa, mềm mại không cần phải nói, ngon miệng không tả được.

“Meo!”

Đúng lúc này tiếng kêu mềm mại oán trách của chú mèo nhỏ lại vang lên, Kim Nguyệt Bảo tranh thủ nhét thêm mấy miếng cá viên vào miệng, sau đó mặt đầy xấu hổ xoay sang chỗ khác.

Cô cố tình che chắn không gian với bên ngoài, không nghĩ tới vẫn bị phát hiện. Thực sự là mấy con cá tôm trong hồ này đều là bảo bối quý giá của mèo đại gia, vậy mà bị cô làm thịt ăn: “Tới đây, đang tìm mi đó, cá viên chua ngọt, mau tới nếm thử.” Kim Nguyệt Bảo nói mà không chột dạ tẹo nào.

Ngửi! Ngửi!​

Ánh mắt mèo đại gia quả nhiên bị cá viên hấp dẫn, bước chân nhẹ nhàng bước qua đó, mở cái miệng nhỏ ra, văn nhã nuốt cá viên vào miệng. Mới đầu thì ăn thật sự rất chậm, nhưng về sau lại càng lúc càng nhanh, làm người ta nhìn thấy mà đau lòng.

Hơn nửa đêm bận việc làm đồ ngon, mình còn không được ăn mấy miếng đã bị túm gọn.

“Đúng rồi, sao bây giờ mi lại vào đây?”

Thấy cá viên bị ăn sạch sẽ, Kim Nguyệt Bảo bỗng dưng cảnh giác, vội vàng ra khỏi không gian. Không quên đem cá viên lúc trước đã trộn dự phòng mang ra ngoài.

“Chị hai, chị ngủ rồi hả?”

Thẩm Hương Vân ngủ đến nửa đêm đột nhiên nhớ tới mình quên chưa báo lại thói quen hằng ngày của hai đứa nhỏ. Lại nghĩ tới chị dâu chưa từng sinh đẻ sợ là cũng không biết, cho nên mới đứng ở cửa do dự nãy giờ, cuối cùng vẫn là không nhịn được đến gõ cửa.

“Hương Vân, chờ chị một chút.”

Kim Nguyệt Bảo thay bộ quần áo ‘thơm hương ngào ngạt’ này ra, thả tóc xõa xuống, bày ra bộ dáng còn đang buồn ngủ mới đi mở cửa. Nhìn ánh trăng treo cao bên ngoài, ước chừng lúc này cũng đã hơn 10 hay 11 giờ rồi.

Lúc này đối với cô thì không tính là khuya, nhưng mà ở trong thôn này cả điện còn không có thì cũng thật sự là đã rất khuya rồi.

“Chị hai, em tới đưa ít đồ.” Thẩm Hương Vân nói rồi đưa cái chăn nhỏ đang ôm trong ngực cho cô, ngượng ngùng nói: “Gia Minh tuổi còn nhỏ, ban đêm có khả năng sẽ… sẽ đái dầm. Chị đem cái pudding này lót bên dưới cho nó, lúc dính nước tiểu thì để ngày mai đem đi phơi là được.” Cũng không sợ khiến cả giường bị dơ.

“Ồ.” Kim Nguyệt Bảo tiếp nhận cái chăn, trong đầu còn nhớ lại lần trọng sinh lần trước còn từng ăn pudding bơ kem. Trầm mặc một lát, mới phản ứng lại, pudding nhỏ ở nơi này chỉ chính là cái đệm lót giường, để tránh cho mấy đứa con nít đái dầm ra giường.

“Hay là để em làm giúp chị nha.” Nhìn ánh mắt mông lung của chị dâu, Thẩm Hương Vân nhấc chân bước vào bên trong.

“Không cần, không cần.” Kim Nguyệt Bảo vội vàng cự tuyệt, đùa à, lúc cô nấu cơm mặc bộ đồ kia đã ám mùi đồ ăn ngào ngạt nếu bị phát hiện thì không cách nào giải thích rồi: “Để chị dâu làm là được rồi, sao lại phải phiền toái như vậy. Lúc này cũng không còn sớm, em mau quay về ngủ đi, ngày mai còn có việc nữa đấy.”