Đang lúc Kim Nguyệt Bảo lo lắng phải làm sao để khuyên bảo cô gái nhỏ thành thật này đi học, thì một giọng nữ ấm áp từ ngoài cửa truyền đến.
“Cô giáo Triệu, sao cô lại tới đây đây?”
Thẩm Hương Vân sắc mặt có chút khó coi, cô đã báo với cô giáo về việc xin bỏ học.
“Ôi, nghe cái ngữ khí này, con không muốn cô đến nhà trò chuyện sao?” Triệu Lan Phương cười trêu ghẹo xong, theo sau vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không muốn cũng không được, bữa nay cô tới đây để gọi con đi học.”
“Nhưng mà, cô giáo Triệu chuyện trong nhà con……” Thẩm Hương Vân có chút sốt ruột.
“Được rồi, trước hết nghe cô nói hết đã.” Cô giáo Triệu vỗ bả vai cô bé, “Trước khi anh trai con đi đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Chờ đến khi con đi học, em trai con với hai chái trai cháu gái sẽ đến nhà cô ở, đảm bảo với con mọi chuyện đều được thu xếp thỏa đáng.”
“Việc này, sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ.” Thẩm Hương Vân mặt mũi tức khắc lộ ra vẻ xấu hổ, không biết làm thế nào, nói: “Gia đình cô vẫn còn có mấy đứa nhỏ cần được chăm sóc, hơn nữa cô đã lớn tuổi rồi, thân thể cũng không tốt, con, con……”
“Đây có đáng gì? Thêm mấy cái miệng ăn cơm mà thôi, đáng để đổi lấy một người sinh viên như con chứ. Con là học sinh ưu tú nhất của cô, chuyện này so ra vẫn có lời!”
Thẩm Hương Vân đã vào cấp hai, thành tích của cô bé không chỉ ở trong thôn mà nếu đem lên huyện cũng là đứng nhất đứng nhì. Một người từng là chủ nhiệm lớp tiểu học của cô bé như Triệu Lan Phương cũng cảm thấy vui mừng. Có một học sinh như vậy cũng làm bà vẻ vang biết bao nhiêu.
Chỉ là lên cấp hai cũng có chỗ không tiện lắm, đó chính là phải trọ ở trường!
“Nhưng mà…” Thẩm Hương Vân nhấp nhấp miệng nhỏ, dường như liếc mắt qua chỗ chị dâu mới hòng xin trợ giúp. Tuy rằng biết như vậy là làm khó người khác, nhưng trong lòng cô vẫn còn cất chứa hy vọng. Không tự giác được mà muốn ỷ lại vào một người lớn hơn mình, muốn có người giúp mình làm chỗ dựa!
Cảm nhận được ánh mắt cầu xin của cô em chồng, Kim Nguyệt Bảo thỏa mãn, chỉ như vậy cũng đủ để thấy bọn nhóc trong nhà không coi cô là người ngoài. Có điều nếu thẳng thắng thành khẩn thêm chút nữa thì càng tốt.
Nhớ tới chuyện nguyên chủ tự sát để lại ám ảnh quá lớn, cũng không thể xóa nhòa trong thoáng chốc, vì vậy chỉ có thể từ từ tính toán.
“Không cần phiền toái như vậy đâu, có chị dâu em ở đây mà, em chỉ cần tập trung học tập là được!” Kim Nguyệt Bảo vỗ bộ ngực rụp một cái đồng ý.
“Đúng rồi! Chị à giờ nhà chúng ta đã có chị hai rồi mà!”
Nhờ có nhắc nhở mà Thẩm Trạch Lâm như tìm được lý do, hưng phấn nói: “Chị ấy nấu cơm ngon như vậy, bọn em cũng không sợ đói. Hơn nữa em là đàn ông đàn ang, có thể giúp rất nhiều việc, chị cứ yên tâm đi học đi.”
“Đúng vậy đúng vậy, muốn thím hai nấu cơm.”
“Thím hai nấu cơm ăn rất ngon!”
Hai đứa nhỏ không hiểu chuyện người lớn nhưng cũng hiểu được Kim Nguyệt Bảo là thật lòng đối xử tốt với bọn chúng, sẽ làm cho bọn chúng đồ ăn thơm ngào ngạt, nóng hầm hập!
“Chị dâu.”
Thẩm Hương Vân có chút do dự, một mình chăm lo cho hai đứa trẻ vốn là không phải là chuyện đơn giản. Huống chi Kim Nguyệt Bảo cùng hai đứa nhỏ cũng không có quan hệ huyết thống, thậm chí mới ngày hôm qua người ta còn cực kỳ chán ghét nhà họ Thẩm.
Lúc này cô giáo Triệu cũng vực dậy tinh thần, đánh giá Kim Nguyệt Bảo nói: “Cô là vợ của Giang Viễn sao?” Chỉ trách trong thôn không mở điện, nhà chính chỉ đốt một cây đèn dầu. Cô giáo Triệu lúc vào cửa chỉ thấy Thẩm Hương Vân thật sự không có nhìn thấy người khác.
“Vâng ạ, là con!”