Chương 7: Con gái thông minh giống cha

Con trai lớn tuy có chút không đàng hoàng nhưng vẫn luôn nhớ thương hai vợ chồng già.

Thấy thế, vợ lão Tam ở trong lòng thầm mắng một câu "Vua nịnh nọt!", rồi bà ta cũng hy vọng chồng mình cũng có thể giống như lão Đại sẽ dỗ cha mẹ chồng vui vẻ.

Được rồi, kỳ thật cũng không phải không học qua cách dỗ ngọt, cùng một câu nói nhưng từ trong miệng anh cả lại tự nhiên chân thành, còn từ chồng bà ta liền nghe rất nhạt nhẽo.

Cũng không biết là vì sao!

Người thành thật hiền hậu như anh hai thì không cần nói, quả thực là dùng ba cây gậy gộc cũng không đánh ra được một câu dễ nghe.

Giang Trường Hải đã mang vợ và con gái đi múc nước tắm rửa, trong nhà chỉ có một lu đựng nước, trời tối muộn cũng chỉ có thể dùng nước lạnh tắm.

Vợ và con gái ông không thể tắm nước lạnh, đối với thân thể không tốt.

Tắm rửa xong vào nhà, Tô Uyển Ngọc lấy cà chua cất giấu trong ngăn tủ ra, Giang Trường Hải vừa đóng cửa xong liền khóa cửa lại, liền mạch lưu loát.

"Con gái, mẹ đem quả cà chua ngọt nhất, ngon nhất cho con ăn." Tô Uyển Ngọc đầu tiền lấy ra một đống cà chua đỏ rực, giọng điệu ôn nhu dịu dàng.

Giang Miên Miên một chút cũng không có bộ dạng mẹ con yêu thương nói: "Mẹ, mẹ nói chuyện muốn giữ lời, nói tốt hôm nay con muốn ăn quả lớn nhất."

Mẹ cô lần nào cũng là một bộ dạng này, may mắn cô cũng không phải thật sự là trẻ con tám tuổi, bằng không từ nhỏ tới lớn cũng không biết bị mẹ cô dụ dỗ lừa đồ ăn bao nhiêu lần.

Nhìn thấy lừa gạt thất bại, Tô Uyển Ngọc nháy mắt liền thay đổi gương mặt ghét bỏ: "Con tiểu áo bông một chút cũng không tri kỷ."

Trong miệng tuy ghét bỏ, trên tay lại đem quả cà chua lớn nhất đưa tới cho cô.

Giang Miên Miên vui vẻ tiếp nhận: "Cảm ơn mẹ, mẹ chính là người mẹ tốt nhất trên thế gian, về sau con thành đạt nhất định sẽ hiếu kính mẹ."

Cô vừa nói vừa vội vàng há miệng cắn một miếng lớn, nước sốt no đủ, chua chua ngọt ngọt ngon miệng, làm tâm tình buồn bực của cô trong nháy mắt tốt lên rất nhiều.

Quả nhiên, tâm trạng không vui dùng đồ ăn ngọt tới chữa khỏi.

"Lúc ăn không được nói chuyện."

Tô Uyển Ngọc duỗi tay chọc chọc quai hàm căng phồng của cô, bà quay đầu nhìn về phía Giang Trường Hải hờn dỗi nói: "Anh nhìn con gái anh đi, có đồ ăn chính là vua nịnh nọt."

"Con gái anh thông minh, lại biết nói ngọt, giống anh!" Giang Trường Hải vẻ mặt kiêu ngạo tự hào.

Trong ba người con, cha mẹ ông bây giờ có thể dung túng ông lười biếng, dùng mánh lới, nguyên nhân trừ bỏ việc ông là con ruột còn bởi vì từ nhỏ tới lớn ông so với hai người em trai đều biết dỗ hai vợ chồng già vui vẻ.

Tô Uyển Ngọc gật đầu: "Cũng phải, nghe rất thư thái."

Ai mà không thích nghe lời hay chứ.

Sau đó bà đưa một quả cà chua qua: "Cha của con gái, anh thật muốn cho con gái đi học sao?"

Nói thật ra, hôm nay bà cũng lắp bắp kinh hãi, lúc trước chồng bà cũng không lộ ra chút ý tứ nào muốn cho con gái đi học cả.

Giang Trường Hải nhận quả cà chua cắn một miếng, hỏi: "Miên Miên, con muốn đi học vẫn là đi trồng trọt?"

"Con không muốn đi học cũng không muốn đi trồng trọt, như bây giờ liền tốt." Giang Miên Miên nằm ở trên giường thoải mái duỗi người, dễ dàng thỏa mãn.

Tuy rằng nhà này một nghèo hai trắng, nhưng ít ra có thể lấp đầy bụng, ngẫu nhiên còn có thể dùng hệ thống làm vài món ăn hoang dã bổ bổ nước luộc, cuộc sống như vậy so với những người khác thật sự dễ chịu rất nhiều.

Nhưng cha cô lại lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không thể, cần phải chọn một cái.”

"Bây giờ con trưởng thành, ăn cũng nhiều, chút lương thực tính theo đầu người cũng không đủ con ăn. Dù con không làm việc nặng như cắt lúa nước, ông bà nội con cũng khẳng định muốn con làm việc nhẹ nhàng, bằng không thật sự không thể cho con ăn cơm."

Ai, không nhẫn tâm hù dọa hù dọa nhưng con gái ông là sẽ không muốn đi học.