Chương 23: Vậy con muốn thế nào

Nếu không thằng cả mặt dày như vậy thì không biết bọn họ lại bị giấu bao nhiêu chuyện.

Đáng tiếc, trời không chìu lòng người.

Giang Đại Sơn xụ mặt trầm giọng nhìn hai đứa cháu trai hỏi: "Đừng khóc, ta hỏi các cháu, có phải các cháu đẩy Tam Nha xuống nước hay không? Phải thành thật trả lời."

Vẻ mặt ông hung dữ, bình thường không nói lời nào cũng đã làm cho cháu trai cháu gái trong nhà sợ, vào lúc này xụ mặt lại nhìn rất dọa người.

Vì vậy hai đứa con trai thút thít gật đầu: " Dạ, chúng cháu thật sự không phải cố ý."

Sắc mặt của Tôn Lệ Hà nhất thời như cha mẹ chết, anh cả vốn là người lưu manh vô lại bất chấp lý lẽ, lúc này được lý lại sẽ không chịu buông tha.

Trương Quế Hoa đau lòng hai đứa cháu trai, mau chạy lại hòa giải không nguyên tắt: "Thằng cả, con xem, hai đứa cháu con cũng không phải cố ý, chuyện này cứ quyết định như vậy đi."

"Đúng đúng, bác cả sắp nhỏ, anh người lớn không chấp người nhỏ, đừng so đo với hai đứa nhỏ làm gì." Tôn Lệ Hà cũng mặt dày nói theo.

Nhưng mà Giang Trường Hải không thèm quan tâm: "Không thể nào!"

Ông dĩ nhiên biết hai đứa cháu không phải là cố ý, nếu không thì không phải chỉ dừng ở đây thôi.

Giang Đại Sơn liền trầm giọng hỏi: "Vậy mày muốn thế nào?"

Nghe vậy, trái tim của Tôn Lệ Hà trong nháy mắt liền treo lên, tựa như đã thấy tất cả đồ trong phòng mình đều bị dời đến phòng lớn.

Giang Trường Hải lại mặt đầy nghiêm túc nói: "Hai đứa đi xin lỗi Miên Miên đi."

Hai anh em rất ngoan ngoãn, xoay người liền đi tới đầu giường: "Thật xin lỗi, em gái Miên Miên, bọn anh không phải cố ý đẩy em vào trong sông đâu."

"Em tha thứ cho các anh." Giang Miên Miên hết sức đại độ mà phất tay một cái, hai đứa nhỏ đã bị cha cô hù dọa quá mức rồi.

Mà trái tim của Tôn Lệ Hà cũng rơi về vị trí cũ, há mồm liền khen: "Thím cũng biết Tam Nha là đứa trẻ hiểu chuyện nhất mà!"

Trên mặt Trương Quế Hoa cũng lộ ra vẻ vui vẻ yên tâm, trong đầu nghĩ thằng cả cuối cùng cũng hiểu chuyện, không có càn quấy đòi thứ tốt.

Sau đó liền nghe được Giang Trường Hải hùng hồn nói: "Miên Miên bị hoảng sợ như thế, phải nghỉ ngơi ít nhất hai tháng mới được."

"Được!" Trương Quế Hoa nghe vậy, ngược lại cũng không do dự đồng ý.

Dù sao con nhóc lười này cũng ngày ngày tránh lười không làm việc, chỉ cần không đề cập tới việc uống cháo gà là được.

Cha, cha chính là giỏi nhất!

Trong lòng Giang Miên Miên vỗ tay cho cha mình, cô có thể nằm làm cá mặn hai tháng rồi!

Giang Trường Hải tiếp tục nói: "Miên Miên yếu ớt như vậy, mấy ngày sau vợ con cũng phải ở nhà chăm sóc con bé."

"Không được!" Gương mặt của Trương Quế Hoa xệ xuống, "Nó ở nhà, việc đồng áng ai làm giúp nó? !"

Vốn là vợ thằng cả làm việc nhẹ nhàng nhất rồi, nếu như chút điểm công này cũng không đi kiếm thì đó chính là nuôi thêm một đứa ăn không ngồi rồi.

Giang Trường Hải không chút nghĩ ngợi nói: "Để cho em dâu ba đi làm."

"Dựa vào đâu để cho tôi đi? !" Tôn Lệ Hà không vui nói.

Giang Trường Hải ra vẻ thông thạo: "Dựa vào Chí Văn Chí Võ nhà cô đẩy con gái tôi xuống sông."

Tôn Lệ Hà: . . .

Bà ta nhất thời cứng họng, Giang Trường Đào liền mở miệng đáp ứng: "Được."

"Cha đứa nhỏ? !" Tôn Lệ Hà không thể tin nhìn chồng mình, mỗi ngày bà ta làm việc của mình cũng đã rất mệt mỏi.

Giang Trường Hải ngược lại mặt đầy vui mừng vỗ bả vai của em trai mình một cái: "Vẫn là thằng hai có trách nhiệm, giống như một chủ gia đình thực thụ!"

Khóe miệng Giang lão nhị giật một cái, cũng không muốn được anh cả mặt dày khen như vậy, cảm giác rất giả tạo.

Giang Trường Hải không quan tâm trong lòng ông ta nghĩ như thế nào, nghiêng đầu tiếp tục nói: "Còn có —— "

"Còn có? !" Trương Quế Hoa và Tôn Lệ Hà đồng thời kinh hãi kêu thành tiếng, vẫn chưa xong nữa hả!