Người trong thôn cũng thở phào nhẹ nhõm theo, thôn trưởng còn thân thiết nói: "Trường Hải mau đưa con gái trở về thay quần áo khô, cũng tránh cảm mạo nóng sốt."
Trong thôn không có trạm y tế, đứa trẻ có cảm mạo nóng sốt thì cũng không phải là việc nhỏ, thôn bên cạnh có đứa trẻ bị sốt thành kẻ ngu rồi.
Trương Quế Hoa ở một bên nghĩ tới tính tình của con trai mình, vội vàng thêm một câu: "Thay quần áo xong rồi mau trở lại làm việc!"
"Đúng, còn phải uống chút nước đường nữa." Giang Trường Hải gật đầu một cái, ôm lấy con gái chạy nhanh như bay về nhà.
Trương Quế Hoa vừa nghe, nhất thời liền để mắt: "Uống gì nước đường gì chứ, uống chút canh gừng là đủ rồi!"
Nhà có chút đường đỏ như vậy, không chịu nổi cái miệng của nhà thằng cả.
Giang Trường Hải chỉ làm như không có nghe, chạy thật nhanh.
Nhìn bóng lưng vội vàng chạy như bay của ông, có người cảm khái nói: "Trường Hải mặc dù bình thường nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ, nhưng mà thật lòng thương con gái đó."
"Nói nhảm, chỉ có một đứa con gái như vậy, không thương nó thì thương ai?"
"Cũng đúng, nhưng mà theo tôi cho dù có thương con gái đi chăng nữa thì còn phải có một đứa con trai nối dõi tông đường mới được."
Mặc dù người trong thôn đều biết Giang Trường Hải sau này là muốn kén rể, nhưng bọn họ từ nhỏ bị quen với quan niệm xưa nên bọn họ không đồng ý, thậm chí là khinh bỉ giễu cợt.
Trương Quế Hoa nghe được lời đâm vào tim này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, một giây kế tiếp lại cất giọng đốp lại: "Con gái thì sao! Con trai các người có thông minh bằng Tam Nha nhà chúng tôi không? Biết thuộc nhiều thơ và phép tính như vậy không?"
Những người khác nhất thời không lên tiếng, thiếu chút nữa quên con gái Trường Hải bây giờ là một đứa trẻ có đầu óc thông minh.
Thấy vậy, Trương Quế Hoa lại sảng khoái tinh thần, cũng không đau lòng phải tốn thêm một hai đồng tiền học phí nữa.
Mà Giang Trường Hải đang chạy xa sau, làm bộ phải đem nhà mình khuê nữ để xuống: "Con gái, con nặng quá, xuống tự đi đi."
"Con không!" Giang Miên Miên ôm cổ ông không buông tay, "Con mới không nặng!"
Thời đại này không chất béo, cô cho dù muốn mập cũng không mập nổi.
Sau đó thấy cha cô quẹo cua, liền hỏi: "Cha, chúng ta không trở về nhà à?"
"Ta đón mẹ con." Giang Trường Hải vẫn chưa quên vợ của mình.
Giang Miên Miên sáng tỏ mà gật đầu một cái, nếu như mẹ cô biết chồng và con gái mình về nhà tránh lười không có phần bà thì nhất định sẽ vặn lỗ tai hai cha con cô dạy dỗ một trận.
Xa xa đã nhìn thấy cô vợ nấp ở dưới bóng cây lười biếng, Giang Trường Hải liền hô to: "Vợ ơi, con gái chúng ta rơi xuống nước, mau về nhà nấu nước đi."
Tô Uyển Ngọc vừa nghe, lập tức ném cào gỗ liền chạy tới: "Sao thế?"
"Không có sao, chính là Miên Miên rơi vào trong nước, người trong thôn cho là con bé sặc nước bị sợ hãi." Giang Trường Hải thấp giọng giải thích rõ, sợ bà lo lắng.
Giang Miên Miên cũng mang cặp mắt lấp lánh mà nhỏ giọng nói: "Mẹ, chúng ta về nhà uống nước đường đỏ đi."
Thấy dáng vẻ tinh thần vui vẻ của cô, Tô Uyển Ngọc yên lòng, thúc giục: "Vậy còn chờ gì nữa? Đi nhanh lên!"
Vì vậy một nhà ba miệng trở về nhà liền chạy thẳng tới phòng bếp, mở tủ ra lấy lon đựng đường đỏ ra, múc ra ba chén nước.
Một người bưng một chén, uống ừng ực một hơi.
Một chén thấy đáy, sau đó Tô Uyển Ngọc mới nhớ hỏi: "Con gái, con có muốn ăn chút gừng hay không?"
"Không muốn!" Giang Miên Miên lắc đầu, gừng rất cay.
Biết cô biết bơi không bị hoảng sợ, Tô Uyển Ngọc cũng không miễn cưỡng.
Hơn nữa mặt trời lớn, nước sông không lạnh, một đường trở lại quần áo cũng sắp khô.
Nhưng mà Giang Miên Miên vẫn đổi một bộ quần áo, sau đó nằm ở trên giường phát ra một tiếng than thỏa mãn: "Vẫn là nằm thoải mái!"