Chương 47: Để Nói Sau

Bởi vì kiếp trước cha mẹ đối xử với cô rất tốt, cô cũng không khiến cha mẹ thất vọng. Cha mẹ kiếp này của cô giày vò cô như vậy, cô không có thói quen tự ngược đãi bản thân, nói cô sống thực dụng cũng được.

Cô lắc đầu, trên mặt không còn cảm xúc gì.

Chu Dã không biết những việc này, thấy bộ dạng của vợ, anh đau lòng: “Vợ à, em không muốn sao? Dù sao sớm hay muộn thì con rể xấu cũng phải gặp cha mẹ vợ.”

Mặc dù anh hơi lo lắng cha mẹ vợ sẽ coi thường anh, dù sao cha vợ anh cũng là người thành phố, điều kiện rất tốt, anh chỉ là một anh con rể nhà quê, anh thấy bản thân cũng không tệ, nhưng ít nhiều cũng sẽ có chút lo lắng.

Dù lo lắng nhưng anh vẫn phải đến một lần, dù sao họ cũng là cha mẹ vợ của anh, anh cần phải vượt qua.

Bạch Nguyệt Quý cười khúc khích: “Anh đừng nghĩ nhiều, em đã duyệt thì không có vấn đề gì, ý kiến của những người khác không quan trọng, cho dù là cha mẹ của em. Còn chuyện trở về thăm họ…… Để sau rồi nói.”

Chu Dã thấy cô không phản đối chuyện dẫn anh đi gặp cha mẹ, cười nói: “Được, em muốn trở về lúc nào thì về lúc đấy, nhưng mà em phải nói trước, còn phải nộp đơn với làm các thủ tục nữa.”

“Vâng. Nếu em muốn quay về sẽ nói với anh trước.” Bạch Nguyệt Quý gật đầu.

Cô nghĩ, theo diễn biến cốt truyện, chắc là hiện giờ cha mẹ cô đã ly hôn rồi. Mâu thuẫn nhiều năm bị dồn nén hoàn toàn bùng nổ.

Nhưng mà Bạch Nguyệt Quý cũng không có cảm giác gì, bởi vì chuyện này không phải do cô tạo nên, cô cũng không có tình cảm gì với họ.

Chu Dã nghe lời vợ, cô nói sao thì là vậy.

Hai người bỏ qua chuyện này, vui vẻ nấu nước vặt lông gà, cho một con gà vào hầm với nấm.

Bạch Nguyệt Quý nghĩ cậu của Chu Dã thực sự thương anh, nên ngày hôm sau, cô bảo Chu Dã đi đến nhà ông cậu, cho ông con thỏ rừng.

Chu Dã thấy vợ muốn làm thân với bên đó, trong lòng anh rất vui, nghĩ chẳng bao lâu nữa sẽ có thịt khô, nên anh đưa con thỏ cho cậu.

Cậu của Chu Dã họ Cố, năm nay năm mươi lăm tuổi, những năm trước, ông vẫn còn có thể được đủ công điểm như thanh niên trẻ tuổi, nhưng mấy năm nay, cơ thể của ông không còn được như xưa, được hai đứa con trai đón về, có thể đỡ vất vả, thoải mái hơn trước.

Hai vợ chồng ông Cố sống cùng hai anh họ, khi Chu Dã đến, hai anh họ của anh đang ra sông, quăng lưới bắt cá, không biết mợ anh đang đi nói chuyện với ai, chị dâu cả, cháu trai và cháu gái đều không có ở nhà, chỉ có ông cậu đang ngồi cuốn thuốc lá.

“Cậu!” Chu Dã vui vẻ chào.

Ông Cố đang cuốn thuốc lá, nhìn thấy cháu cũng nở nụ cười: “Sao lại tới đây? Mau vào phòng đi.” Ông nhìn về phía con thỏ anh xách trên tay: “Cháu cầm cái gì thế?”

“Con thỏ, hôm qua cháu lên núi, vợ cháu bảo mang đến cho cậu nhắm rượu.” Chu Dã cười nói.

Ông Cố biết cháu mình cưới được một cô vợ là thanh niên trí thức, nhưng ông cũng biết người vợ kia của anh không phải là người biết lo liệu như vậy.

Cái gì mà xách đến cho ông nhắm rượu, đây chắc chắn là do cháu ông muốn mang đến biếu ông.

“Sao thế, vẻ mặt này của cậu là không tin lời cháu à?” Chu Dã đặt thịt thỏ vào bếp, mỉm cười.

Ông Cố chắp tay sau lưng, dẫn anh vào nhà, nói: “Trong thôn có một cô gái lấy chồng ở đại đội Ngưu Mông các cháu, không lâu trước đây, người đó trở về một chuyến, mợ cháu hỏi thăm người ta, người ta nói thanh niên trí thức kia cắm sừng cháu?”