Kết quả vẫn là anh quá ngốc!
Hôm nay cô gái này thế mà lại muốn phá bỏ con của hai người bọn họ, còn là dùng cách thức độc ác như thế!
Bạch Nguyệt Quý: “……” Dù anh có tới thì cuối cùng đứa trẻ cũng đâu có giữ được.
Nhưng mà đương nhiên cô không thể nói ra lời này được, Bạch Nguyệt Quý phủ nhận: “Anh đang nói bậy gì vậy, sao đứa trẻ lại không còn?”
“Em còn muốn gạt anh? Em mang thai đã được ba tháng rồi, hôm nay em lên núi là vì muốn loại bỏ con của chúng ta!” Chu Dã nhìn khuôn mặt mỹ lệ của cô gái trước mặt, thật sự không thể nghĩ được cô có ý chí sắt đá tới mức nào mới có thể muốn dùng cách này để phá bỏ con của bọn họ!
“Chuyện em mang thai chỉ nói cho Mã Quyên, là Mã Quyên nói với anh rằng em muốn phá thai đúng không?” Bạch Nguyệt Quý cười nói.
Lửa giận được Chu Dã mạnh mẽ ấn xuống lại nhịn không được mà phóng lên, người phụ nữ nhẫn tâm này, lúc này rồi mà cô còn cười được!
“Nói hươu nói vượn, em chỉ là vẫn chưa sẵn sàng để làm mẹ, bỗng dưng biết mình đã có thai ba tháng, cảm thấy suy nghĩ hỗn loạn nên em mới lên núi hóng gió chút thôi”. Bạch Nguyệt Quý nói, vốn dĩ giọng nói của cô liền ngọt mềm dễ nghe, kể cả khi cãi nhau mà nghe cũng cứ như làm nũng vậy, càng đừng nói là hiện tại đang nói chuyện một cách nhẹ nhàng.
Ngọn lửa giận của Chu Dã trực tiếp bị tưới tắt một nửa, nhưng xuất phát từ sự hiểu biết với cô nên giọng anh vẫn có vẻ nghi ngờ, quan sát cô: “Em nói thật ư?”
“Chẳng lẽ anh còn không biết tính của em à, nếu như em muốn phá bỏ đứa con này thì dù anh có đến cũng vô dụng, em vẫn sẽ phá bỏ”. Bạch Nguyệt Quý nhìn anh một cái.
Cái liếc mắt này mang theo một loại ai oán.
Nhưng chính là ánh mắt như vậy lại khiến cho lửa giận của Chu Dã dập tắt: “Mã Quyên nói em không muốn sinh con……”
“Năm nay em mới bao nhiêu tuổi chứ? Em cảm thấy mình vẫn còn là một đứa trẻ đấy, thế mà anh còn bắt em sinh con, anh còn có lương tâm không?”
Lúc này Bạch Nguyệt Quý hơi rũ đầu. Cuối tháng mười tháng nông lịch đã rất lạnh, gió lạnh thổi tới làm cho bóng dáng của cô có vẻ đơn bạc.
Lần này Chu Dã đã không còn chút tức giận nào, vội đi tới cởi áo ra bọc lên người cô.
Trong óc cũng chỉ có một suy nghĩ: Tiểu tổ tông này đúng là muốn mạng của anh, quả thực chính là do ông trời chuyên môn phái tới để thu thập một kẻ lưu manh không sợ trời không sợ đất như anh!
“Anh biết em phải chịu ấm ức, nhưng mà đã có con rồi thì cũng không thể không cần đúng không? Em đói bụng rồi đúng không? Về nhà đi, anh chuẩn bị đồ ăn cho em, anh mới mang theo một con gà trở về, vừa vặn mang đi hầm để bồi bổ thân thể cho em” Chu Dã nhìn thấy cô không chống cự việc mình đụng vào nên có chút lấy lòng nói.
Bạch Nguyệt Quý có thể cảm nhận được độ ấm truyền tới từ chiếc áo khoác trên người, sắc mặt tốt hơn một chút, nhìn anh nói: “Anh lấy gà từ đâu ra?”
“Anh đổi với người khác” Chu Dã nói.
Bạch Nguyệt Quý cũng không để ý tới anh, cúi đầu nhìn bụng của mình: “Chu Dã, anh nói xem em thật sự nên sinh đứa nhỏ này ra à?”