Tâm lý của Chu Dã đã được rèn rũa trở lên mạnh mẽ đến mức mà người bình thường không thể so sánh được, dù vừa mới đánh nhau xong nhưng anh vẫn có thể cười ha hả. Anh liếc mắt nhìn Trần lão hán và mấy anh em nhà họ Trần một cái, cuối cùng ánh mắt anh liếc nhìn một số người đang nói chuyện khác: “Hôm nay ở trước mặt đội trưởng, tôi cũng nói mấy lời với các người. Các người nói tôi thế nào cũng được nhưng sau này ai còn dám gây sự với vợ tôi nữa thì Chu Dã tôi sẽ đến tận nhà tìm công lý. Nếu ai cảm thấy Chu Dã tôi dễ bắt nạt thì cứ việc đến, tôi sẽ tiếp bất cứ lúc nào!”
“Anh Dã, thật đàn ông!” Lý Thái Sơn tâm phục khẩu phục.
Vương Nhị Anh cũng cảm thấy hiện tại Chu Dã có chút đẹp trai, nhưng anh ta không nói. Anh ta sẽ không thừa nhận bản thân có chút ghen tỵ.
Việc này chỉ là một khúc đệm, trong đội cũng đã tính toán xong, nên lúc chia lương thực tất nhiên mọi người đều lập tức sôi nổi xếp hàng.
“Anh cũng thật quá xúc động. Bọn họ người nhiều như vậy, nếu như anh đánh không lại thì làm sao?” Lý Phong Thu nhìn vết thương trên mặt Chu Dã, nói.
Chu Dã khẽ sờ miệng vết thương: “Trông tôi xấu lắm à?”
Lý Phong Thu: “…… Lúc này mà anh còn chú ý cái này.”
Chu Dã cảm thấy đây là vấn đề lớn. Nếu dung mạo của anh bị biến dạng, vợ anh sẽ không thích anh nữa thì làm sao?
“Nhưng mà nói thật, anh thật sự dũng cảm.” Lý Phong Thu có chút khâm phục Chu Dã. Một người anh đấu với mấy anh em nhà người ta mà không hề sợ hãi. Thật đàn ông!
Chu Dã cũng không cảm thấy gì, anh đã quen rồi. Anh chỉ lo lắng lát nữa trở về, vợ anh nhìn thấy anh đánh nhau với người ta, không biết cô có cảm thấy tật xấu của anh khó có thể sửa hay không……
Mặt khác.
Anh cả Chu và chị dâu Chu cũng ở đó. Đương nhiên bọn họ cũng nhìn thấy chuyện Chu Dã đánh nhau với người khác.
Nhưng mà anh cả Chu cũng không có hành động gì, chị dâu Chu cũng đang xem trò hay. Họ vốn đang nghĩ chú hai không biết lượng sức mình, một người đánh với mấy anh em nhà người ta chỉ sợ là sẽ bị đánh chết. Nhưng không ngờ mấy anh em họ Trần không chiếm được lợi thế nào!
“Đây chắc chắn là do ở trong tù luyện ra.” Anh cả Chu nói.
Chị dâu Chu cảm thấy có chút may mắn khi lúc trước đã để chú hai lôi xe kéo đi. Nếu không thật sự làm ầm ĩ lên thì chắc chắn nhà mình không có trái ngon gì để ăn rồi.
Việc chia lương thực tốn rất nhiều thời gian, đặc biệt là với Chu Dã. Bởi vì anh còn muốn mua lương thực trong đội.
Muốn mua lương thực phải chờ mọi người đều được chia xong, nếu còn thừa thì trong đội mới có thể bán đi.
Cho nên Chu Dã phải chờ đến cuối cùng, Lý Phong Thu cũng tiện đường đợi cùng anh và cùng tán gẫu nên sẽ không nhàm chán.