Chị Lý đưa tay lau nước mắt, cô ấy thực sự rất tủi thân, nói: "Lúc đó chị không chịu nổi nên buộc Phong Thu phải ra ở riêng!"
"Đều đã qua rồi." Bạch Nguyệt Quý khuyên nhủ.
"Đúng vậy, đều đã qua rồi. Bây giờ cũng đã khổ tận cam lai." Chị Lý nói: "Tuy nhiên chuyện này trong lòng chị vẫn là vĩnh viễn không thể xóa nhòa được. Sau này đôi vợ chồng già đó cũng hòng kêu chị đến hầu hạ, nghĩ cũng đừng nghĩ. Trong thôn những người đó nói gì, chị cũng sẽ không quan tâm!"
"Miệng ở trên người họ, muốn nói gì thì cứ để họ nói." Bạch Nguyệt Quý nói.
Đến núi, hai nhà chia tay, mỗi người đi làm việc của mình.
Lý Phong Thu nói với chị Lý: "Em nói xem, em cũng thật là. Không phải định truyền đạt kiến thức mang thai cho thanh niên trí thức Bạch sao? Kết quả không nói những điều cần chú ý khi mang thai, lại kể lể khổ cực cho thanh niên trí thức Bạch nghe, còn khóc trước mặt người ta nữa!"
Anh ấy đi phía trước cùng với Chu Dã, cách nhau không xa, đương nhiên cũng nghe thấy nên cảm thấy xấu hổ chết đi được.
May mà Chu Dã tốt bụng, tỏ ra hiểu chuyện, nói rằng thanh quan khó xử lý chuyện nhà.
Chị Lý mắng: "Sao thế? Chẳng lẽ những gì em nói không phải sự thật? Em nói cho anh biết, nếu sau này cha mẹ anh già đi mà có ý định muốn em hầu hạ thì họ đã nhầm rồi, đừng hòng!"
"Không có chuyện đó đâu." Lý Phong Thu nói.
"Tốt nhất là đừng có!" Chị Lý hừ một tiếng.
Về phần Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý.
Bạch Nguyệt Quý đã sớm biết làm con dâu thời này không dễ dàng, nhưng cũng không ngờ lại khó khăn đến vậy. Cô hiểu rõ, đây vẫn là một hiện tượng khá phổ biến.
Mẹ chồng làm khó con dâu là chuyện thường ngày.
Chu Dã ho khan một tiếng, hỏi: "Vợ ơi, em có muốn uống chút nước không?"
"Không cần." Bạch Nguyệt Quý lắc đầu, tuy có phần thương cảm nhưng dù sao cô cũng không có mẹ chồng nên không lo ngại nhiều về mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu.
Chu Dã thấy cô không bị ảnh hưởng, lập tức cũng yên tâm, rồi cũng bắt đầu thu gom củi.
Chu Dã lo việc của mình, trèo lên cây chặt những cành cây khô. Bạch Nguyệt Quý lo chuyện của cô, cô nhặt những cành cây khô mục. Sau khi nhặt được một bó thì tìm dây cỏ buộc chúng lại rồi bỏ lên xe.
Hai vợ chồng đang bận rộn thì có những người khác đến, không ít người đều kéo theo gia đình, cả nhà cùng đi thu gom củi.
Thấy Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã đang cùng nhau đi thu gom củi, thực ra vẫn khiến những người nhìn thấy đều hơi ngạc nhiên.
Tuy nhiên, Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đều không quan tâm nhiều.
Hôm nay, anh cả Chu và chị dâu Chu cũng đến gom củi. Chị dâu Chu không nhịn được mà phàn nàn.
"Lúc đó em muốn giữ lại chiếc xe đầu kéo mà anh bảo thôi. Nếu có xe đầu kéo thì đâu phải vất vả thế này? Chở hai ba chuyến là đủ đốt đến năm sau rồi!"