Bát mì này là mì gà, Bạch Nguyệt Quý chia cho anh một nửa, còn múc cho anh vài miếng thịt từ trong nồi. Chu Dã định nói không cần vì anh không đói.
“Anh ăn một ít với em thì em ăn mới thấy ngon.” Bạch Nguyệt Quý nói.
Sắc mặt Chu Dã lập tức đỏ lên, cái miệng nhỏ của vợ anh thật ngọt ngào, khiến anh muốn nếm thử.
Sau khi ăn hết đùi gà lớn, ăn hết mì gà, Bạch Nguyệt Quý lại múc một bát canh gà khác, trong đó còn có vài miếng thịt gà, cô nói với Chu Dã: "Em mang cho chị Lý nhà bên nhé? Trước đây chị ấy đã khuyên em, nói bản tính của anh không xấu, bảo em hãy cố gắng sống với anh."
Có rất nhiều nhà hàng xóm, nhưng chỉ có nhà chị Lý là khuyên cô. Trước đó không phải đang là mùa thu hoạch vụ thu sao, chị Lý còn tặng cô một chiếc mũ rơm tự đan.
Chu Dã cười nói: "Em tự quyết định là được." Vợ anh bắt đầu muốn hòa nhập với người trong thôn rồi.
Bạch Nguyệt Quý liền mang bát canh gà này đến nhà họ Lý. Khi cô đến, đúng lúc nghe thấy hai đứa trẻ đang la hét: "Tụi con muốn uống canh gà, tụi con muốn ăn thịt gà!"
Chị Lý cũng sắp đánh người rồi, cô ấy thấy Bạch Nguyệt Quý thì ngạc nhiên hỏi: "Thanh niên trí thức Bạch, sao em lại đến đây?"
Bạch Nguyệt Quý cười nói: "Chị Lý, em mang bát canh gà đến cho Mãn Thương và Mãn Khố. Chị lấy cho em cái bát."
"Không cần, không cần, hai đứa khỉ con này thấy gì cũng muốn ăn." Chị Lý vội vàng nói: "Em mang về nhà uống với Chu Dã đi."
"Nhà em vẫn còn mà." Bạch Nguyệt Quý cười nói: "Mấy ngày nay em cũng đã suy nghĩ rõ ràng. Em thấy lời chị nói trước đây là đúng. Chu Dã không xấu, sau này em sẽ cố gắng sống tốt với Chu Dã."
Chị Lý nghe vậy rất vui mừng: "Thật sao? Vậy thì quá tốt rồi, em nghe lời chị là không sai đâu. Cố gắng sống tốt với Chu Dã, sau này sẽ không thể kém được. Cậu ấy cũng là người có bản lĩnh, nhìn nhà chị này, nhà chị có hai người nhưng còn không bằng cậu ấy một mình gây dựng nên!"
"Chị Lý, chị mang canh gà vào nhà trước đi. Sau này cũng rảnh rỗi, em có thời gian sẽ qua tìm chị nói chuyện, để học hỏi kinh nghiệm của chị về chuyện mang thai." Bạch Nguyệt Quý lộ ra vẻ hơi ngượng ngùng.
Chị Lý lập tức nhìn xuống bụng cô: "Em... em có rồi à?"
"Ngày hôm trước em đã đến bệnh viện kiểm tra." Bạch Nguyệt Quý gật đầu: "Mau mang canh gà vào đi, đừng để bọn trẻ đợi nữa."
Chị Lý ngại ngùng nói: “Em khách sáo quá, đâu cần quan tâm tụi nó.” Nhưng cuối cùng cô ấy cũng nhận lấy, rót vào bát nhà mình, còn rửa sạch bát cho Bạch Nguyệt Quý.
“Chị đừng rửa, em mang về rửa cũng được.”
Tuy nhiên chị Lý vẫn rửa bát, sau đó đưa cho cô, nói: “Chị có kinh nghiệm về chuyện mang thai này. Em hỏi chị là hỏi đúng người rồi.”
Bạch Nguyệt Quý cười, nói: “Được, rảnh rỗi em sẽ qua tìm chị tâm sự. Vậy em về trước đây.”
Chị Lý tiễn cô đến tận cửa, bảo cô đi chậm, nhìn người đi xa rồi mới quay về nhà.