Chương 44: Một con số khủng khiếp 2

Vương Thúy Hoa tức giận, lập tức bước ra khỏi cửa, thấy Dương Kim Linh còn đang đánh giá gà ở đó, bà ta hận mài sắt không thành thép nên đã mắng: “Bây giờ không phải cô nói mang thai không dễ dàng sao? Cô lại nhảy nhót tưng bừng như thế lỡ bụng có chuyện gì thì sao?"

Vốn dĩ Dương Kim Linh đã tức giận vì không đuổi kịp gà, lúc này nghe mẹ chồng lại mắng mình, nhưng trong giọng nói còn mang theo chút quan tâm như vậy nên vừa uất ức vừa tức giận đi tới trước mặt Vương Thúy Hoa: "Vậy gà thì phải làm sao bây giờ?"

Vương Thúy Hoa chất đống rau và trứng vào tay chị ra, còn bản thân mình tự xách gà, tức giận nói: "Đi thôi."

Đi bên ngoài tường nhà Khương Vân thì nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Khương Vân và chị dâu kia đang nói ở trong nhà, Vương Thúy Hoa trừng mắt nhìn Dương Kim Linh: "Trở về nhà mẹ đẻ của cô đi, cô có bản lĩnh rồi mà. Khương Vân người ta cho rau hẹ và rau chân vịt như vậy, nhà tôi làm bánh nướng trứng gà rau hẹ, cô cũng không có mặt mũi để ăn!"

Một câu nói, lại khiến Dương Kim Linh tức giận đến phát khóc.

Bên trong sân, Khương Vân nói với chị dâu kia xong thì bảo cô ta để lại gà mái, trộn nước linh tuyền với rau dại cho gà mái ăn, sau đó đưa chị dâu kia ra ngoài.

Chị dâu vội vàng đến nhà chị gái ở thôn bên cạnh. Nhà chị gái cô ta nuôi nhiều gà, gà mái ấp trứng còn nhiều hơn, năm nào cũng lo lắng về chuyện này.

Có thể tưởng tượng được sau khi được những cô gái này truyền tai nhau như vậy, sau này càng có nhiều người tìm đến Khương Vân hơn. Cho dù cô không nuôi gà cũng sẽ có nhiều trứng gà đến mức ăn không hết!

Sau khi tiễn chị dâu kia đi thì Khương Vân khóa cửa lại, cô đến lữ đoàn tìm hai anh em.

Cô đã đi đến sân của lữ đoàn, đi theo đến nơi có âm thanh ồn ào nhất thì thấy bọn họ đang ở đó.

Nhà kho của lữ đoàn chủ yếu chứa lương thực, trước khi giao lương thực công cộng sẽ đặt ở đây, trước khi phân chia khẩu phần cũng sẽ tích trữ ở đây, vì vậy nhà kho rất lớn.

Có một số nhà kho lớn, mỗi nhà kho lớn dĩ nhiên là có nhiều chuột hơn.

Thời buổi này cho dù nhà có nghèo đến đâu, chỉ cần đất của nhà có sản phẩm thì những con chuột cũng ăn hết.

Đặc biệt là lương thực ở nhà kho này ngon, một con chuột to bằng một con mèo con, những con mèo gầy yếu trong thôn đều phải sợ hãi.

Khả năng sinh sản của loài này rất mạnh mẽ, nó trưởng thành sau hai tháng là có thể giao phối và sinh sản, một năm có thể sinh ra bảy hoặc tám lứa. Người ta ước tính rằng một đôi chuột cộng với con cái của chúng có thể lên đến 5000 con mỗi năm!

Một con số khủng khiếp.

Bây giờ chúng nhìn thấy mèo đen giống như thấy được kẻ thù cả đời.

Nó chịu trách nhiệm giết chuột, hai anh em, ông Phúc và bí thư Tống chịu trách nhiệm nhặt.

Lúc đầu hai anh em còn đi nhặt, sau đó càng lúc càng nhiều hơn nên cũng hơi sợ, bí thư Tống càng không dám!

Cuối cùng chỉ có ông Phúc to gan nên ông phụ trách nhặt chuột chết.

"Ba nhà kho tổng cộng 36 con, haha, tốt! Thật sự là đại công thần của chúng ta!"

Khương Vân nghe cũng có chút chán ghét, trong kho này quá nhiều chuột!

Cô được động vật nhỏ thích từ khi còn nhỏ, nhưng cô lại sợ chuột từ khi còn nhỏ! Cô luôn cảm thấy rằng con chuột có đuôi mỏng, lanh lợi, đầu nhọn, đôi mắt lại to, nhìn thế nào cũng thấy chán ghét.

May mắn thay là có Tiểu Dã, bây giờ gia đình cô không có một bóng chuột.

Tiểu Hải và Tiểu Hà thấy Khương Vân thì vui vẻ nói với cô:  "Tiểu Dã thật lợi hại, móng vuốt duỗi ra, xoạt xoạt! Ngay cả chuột trong hang cũng có thể đào được!"

Khương Vân từng thấy mèo bắt chuột, nhưng chưa từng thấy Tiểu Dã hung tàn như vậy, quả thực khiến người ta thán phục.

Đương nhiên nhà kho vẫn còn chuột, nhưng tất cả đều bị dọa bởi mèo đen, sống chết cũng không dám lộ đầu, chắc là đã chạy từ hang chuột trốn đến một nơi khác rồi.

Con mèo đen nhảy từ mái nhà xuống xà ngang của nhà rồi nhảy xuống đất, im lặng mà nhanh nhẹn.

Nó đi đến chân Khương Vân, meo meo vài tiếng.

Bí thư Tống nghe vậy thì cười nói: "Ôi trời, nghe vậy thật đúng là một con mèo nhỏ."

Mới vừa rồi lúc bắt chuột, ông nghe được tiếng meo meo kia thì có run rẩy một chút. Chứ đừng nói đến đôi mắt lạnh lẽo và âm u của nó, khiến cho ông có cảm giác đang đối đầu với những con thú hung dữ như hổ và báo,  còn cảm thấy lạnh thấu tim.

Bí thư Tống vội vã ra sân phơi nắng cho ấm áp, chứ trong phòng vừa lạnh vừa tối, thật quá đáng sợ.

Con mèo đen meo meo một tiếng, rồi nhảy vào trong một chậu sành để rửa móng vuốt.

Bí thư Tống mở to hai mắt: "Ôi ôi! Đại công thần thật đúng là thông minh như người, biết sạch sẽ như thế nào!"