Đợi đến giờ cơm tối thì Tống Chiêm Quân cũng đã sửa xong nóc nhà của hai gian phòng, ông Phúc cũng đặt xong giường lò, đợi ngày mai là đến đắp cho xong lớp bùn giữ nhiệt, Trịnh Tất Thần và Nhậm Hướng Thành thì quét dẹp cửa ra vào và cửa sổ.
Cửa sổ có vài chỗ đã mục nát, vì tránh có người leo cửa vào trong, nên dùng định đóng trực tiếp vào cạnh của ván gỗ.
Cửa ra vào thì phải có tay nắm cửa, sửa xong thì mới có thể đi đi vào được.
Mấy người thanh niên trí thức Trịnh Tất Thần tạm biệt để về ăn cơm tối.
Lúc bí thư Tống và vợ ông đến đây, bọn bọ mang đến một nồi nhỏ đựng hoa màu và cháo nếp, ngoài ra con mang theo một nồi khoai lang hấp và vài cái bánh ngô đến đây.
Vợ bí thư cười với Khương Vân nói: "Bác nấu ít cháo cho mọi người ăn tạm một chút."
Khương Vân vội nói cám ơn, cầm lấy nồi rồi đổ vào nồi của nhà mình, lại muốn đi vào lấy lương thực đưa lại cho bà ấy.
Tất nhiên bà ấy không muốn nhận, cầm nồi của mình cất đi trước.
Tống Chiêm Quân và Chiêm Quốc cũng thu dọn một chút rồi đi về nhà dùng cơm, ngày mai sẽ đến giúp đỡ và hoàn thành việc xây bếp.
Bí thư Tống đưa giấy ly hôn, giấy tờ liên quan đến ly hôn đưa cho Khương Vân.
Lúc ông đi tìm Tống Chiêm Cương để lấy vân tay thì bị bà Tống lôi kéo than phiền, khóc lóc kể lể thật lâu, thấy miệng Tống Chiêm Cương bị sưng lên, nhìn trông thật là thảm.
Lúc đó, Tống Chiêm Cương nhìn chằm chằm vào lấy ly hôn và giấy tờ liên quan đến ly hôn, hơn nữa nhìn thấy hai cái tên Khương Hải và Khương Hà thì thấy miệng mình đau hơn, thậm chí còn có một cảm giác mình đã bị Khương Vân lừa.
Nhớ đến lời coi như là đi mượn giống mà thôi của Đinh Quế Mai nói, anh ta thấy trên đầu mình có một mảnh xanh biếc.
Không ngờ rằng chính anh ta đã nuôi con giúp nhà họ Khương tận bảy, tám năm.
Trong ánh mắt cũng xuất hiện ra một chút không cam lòng, ông Tống thấy nhưng lại không nói gì, mà khi ông đến nhà Khương Vân, thấy ba mẹ con vui vẻ như ăn tết, người khác bị lây nhiễm bầu không khí này đều thấy rất vui vẻ.
Ông Phúc nhìn thấy ngoài trời đã tối, cũng không nói chuyện nữa làm lãng phí dầu, chuẩn bị đi về. Ông nói với bí thư Tống: "Ngày mai tìm mấy cây gỗ dựng lại căn phòng phía đông."
Bí thư Tống thoáng nhìn qua, nói: "Được."
Khương Vân đã mua phòng thì thế nào cũng phải sửa lại hết mới được.
Bí thư Tống kéo ông Phúc đến nhà dùng cơm: "Ông về nhà còn phải tự mình nấu cơm, đến nhà tôi ăn đi."
Ông Phúc sẽ không từ chối.
Khương Vân còn chưa nấu cơm nên cũng ngại giữ bọn họ ở lại dùng bữa, tiễn bọn họ ra ngoài.
Chờ mọi người đi hết rồi, trong nhà chỉ còn ba mẹ con. Cái sân ồn ào cũng dần yên tĩnh lại, không còn tiếng bà Tống lớn tiếng trách mắng, cũng không còn sự giễu cợt nào của Tống Chiêm Cương, lại càng không còn ánh mắt đầy ác ý của Tống Chiêm Cường.
Nhìn hai đứa con trai tuấn tú, khôn ngoan của mình, Khương Vân cảm thấy trong lòng mình rất ấm áp, ngoại trừ Tống Chiêm Cương có mắt như mù kia thì ai lại không thích chứ?
Kiếp trước cô cũng vì Tống Chiêm Cương không thích hai đứa con trai nên không dám đối xử với chúng quá tốt, nghĩ lại thì thật là ngu ngốc mà.
Cô ngồi trên đống cỏ lấy cháo nếp cho hai nhóc, lại lấy thêm bánh ngô cho chúng, nhẹ giọng nói: "Tiểu Hải, Tiểu Hà, cám ơn các con đã lựa chọn mẹ, cho mẹ một chỗ dựa. Về sau mẹ phải trông cậy vào các con rồi!"
Cô nắm chặt lấy tay hai nhóc.
Thái độ nghiêm túc như vậy của cô sẽ làm cho hai đứa nhóc cảm thấy được tôn trọng.
Tiểu Hải có hơi xấu hổ, lỗ tai đều đỏ bừng lên.
Nhưng trong lòng của cậu nhóc lại rất vui mừng, Tống Chiêm Cường sẽ không thể đánh mẹ của nhóc nữa được nữa! Không có tên khốn Tống Chiêm Cương kia, mẹ chỉ đối xử tốt với nhóc và Tiểu Hà thôi là được rồi!
Trước kia khi mẹ đối xử tốt với nhóc và Tiểu Hà thì Tống Chiêm Cường lại cười nhạo nói mẹ bọn nhóc đối tốt với họ chẳng qua là để bồi thường cho của hồi môn của cô ta mà thôi.
Tiểu Hà cười, nắm tay Khương Vân lắc lắc: "Đồng chí Khương Vân đừng sợ, có con với đồng chí Tiểu Hải ở đây nhất định sẽ nuôi mẹ trắng tròn béo mập."
Khoé mắt Khương Vân cong cong, sờ đầu nhóc: "Vậy thì sau này chúng ta cùng nhau cố gắng nhé! Nào, nhanh đi ăn cơm thôi."
Cô lại xới thêm một bát nữa cho mèo đen, gọi nó hai tiếng nhưng không thấy nó kêu lại, lại nghĩ chắc là nó đi chơi ở đâu đấy còn chưa về.
Khương Vân nhanh chóng ăn xong bữa cơm, tranh thủ trời còn chưa tối hẳn dùng nước giếng pha nước linh tuyền giội qua sân nhỏ một lần.
Bên trong luống rau bỏ hoang có cọng rau hẹ mảnh như sợi tóc, hành lá, một vài mầm rau chân vịt, còn có một mảnh có một vài cây rau dại đang phát triển không tệ, có hành mọc dại, tỏi mọc dại, tề thái, mã lan đầu, rau sam, khúc khúc nha*,... đều phát triển không tệ, cô đều tưới qua cho chúng một lần, ngày mai lại có thể hái tiếp để ăn.
*Một số loại rau dại ăn được của TQ.