Chương 11: Hôm nay phải ly hôn 2

Nhưng bọn họ muốn xem thử ly hôn rồi, không có đàn ông Khương Vân dựa vào cái gì để sống tiếp.

Về nhà mẹ hả? Mất mặt lắm đó!

Không phải qua hôm sau anh trai chị dâu gả cô đi ngay đó chứ? Mặc người ta què chân, già cả hay ngốc nghếch, đoán chừng có thể chắp vá là được.

Hơn nữa, con đã bảy tám tuổi rồi, cũng không ngốc, lớn chừng đó cũng biết theo ai mới có thể sống tốt đúng không?

Bọn họ chắc chắn, hai đứa nhỏ nhất định sẽ theo ông bà nội.

Bí thư Tống cũng cảm thấy có lý, sai người đi tìm hai đứa nhỏ đến.

Mấy người phụ nữ đứng hóng chuyện, vội đẩy con mình đi tìm hai anh em Tiểu Hải và Tiểu Hà, bọn nhỏ đang hái ra ở con kênh phía sau.

Có mấy nhóm thanh niên trí thức đi ngang qua lữ đoàn, nghe nói hai vợ chồng Tống Chiêm Cương đang đòi ly hôn đều rất tò mò.

“Vợ Tống Chiêm Cương lợi hại thế ư? Còn dám ly hôn? Sợ là hai chữ ly hôn này cô đều chưa từng nghe qua?”

“Đang ầm ĩ ở lữ đoàn đó, còn có thể giả vờ sao?”

Rất nhanh mấy nam nữ thanh niên trí thức trẻ tuổi dồn về lữ đoàn, những người đàn bà chen chúc trong sân hóng chuyện vội nhường đường cho bọn họ.

Thanh niên trí thức đến từ thành phố, có học vấn có kiến thức, mấy người đàn bà trong thôn vẫn hơi kính nể bọn họ.

Có một nam thanh niên trí thức ở giữa tên Trịnh Tất Thần, luôn không ưa dáng vẻ tỏ ra bề trên của Tống Chiêm Cương.

Trước đây Tống Chiêm Cương ỷ vào Khương Vân đơn thuần chưa từng trải đời lừa gạt cô, nhưng lại không biết quý trọng, thường khoe khoang với đám nam thanh niên trí thức mình chèn ép Khương Vân đến chết ra sao. Còn ở chỗ của thanh niên trí thức, mập mờ với một nữ thanh niên trí thức, Trịnh Tất Thần vô cùng ghét anh ta.

Từ góc nhìn của mấy người Trịnh Tất Thần, Khương Vân trắng trẻo xinh đẹp, tính tình điềm tĩnh, làm việc cần mẫn không lười biếng, không chơi khăm thanh niên trí thức cũng không nói xấu người ta, còn tình nguyện giúp đỡ người khác, phần lớn đám thanh niên trí thức đều có ấn tượng tốt về cô.

Hơn nữa cô ở nhà họ Tống mấy năm nay, nhẫn nhục chịu khó chăm sóc cả nhà bọn họ, nhưng Tống Chiêm Cương và bà Tống lại không biết ơn chút nào. Sau lưng không ít lần hạ thấp cô để nâng mình lên, cô biết cũng không nói gì, thật sự là ngốc đến mức khiến người ta đau lòng.

Bọn họ đều tưởng rằng cô nhẫn nhục chịu đựng Tống Chiêm Cương, cả đời này cũng sẽ không phản kháng, không ngờ bây giờ lại dám nói ly hôn với Tống Chiêm Cương!

Dương Tinh chọt chọt Trịnh Tất Thần: “Có phải cậu dạy cô ấy không?”

Trịnh Tất Thần: “Tôi muốn dạy, cũng không có cơ hội.”

Khương Vân bị Tống Chiêm Cương tẩy não rồi, tuyệt đối không dám một mình lén lút đi gặp người đàn ông khác đâu, dù ở nơi công cộng cũng sẽ không nói gì khác ngoài công việc.

Cô giống như một cây hoa hải đường e thẹn, vĩnh viễn lặng lẽ dựa bên cạnh Tống Chiêm Cương.

Lúc này Tống Chiêm Cương trở về thành phố hưởng phúc, chẳng những không dắt cô theo, còn muốn nhổ tận gốc, hủy hoại cây hải đường này.

Mấy thanh niên trí thức như Trịnh Tất Thần biết đúng sai nên chịu không nổi, vừa hóng chuyện vừa bắt đầu châm chọc.

“Tôi nói này Tống Chiêm Cương, anh còn chưa thu xếp ổn thỏa cho vợ con ở quê, lại muốn kết hôn với cô gái thành thị, cái tư tưởng tư bản chủ nghĩa này của anh không thể chấp nhận được đâu!” Trịnh Tất Thần lớn tiếng giễu cợt.

Tóc Tống Chiêm Cương đều rối tung rồi, xanh mặt, anh ta tức giận nói với Khương Vân: “Đi về nhà nấu cơm, cả nhà đều đói bụng còn cùng cô giày vò nhau, cô vừa lòng rồi chứ?”

Khương Vân nhìn anh ta như nhìn một tên ngốc, còn trẻ mà đã suy giảm trí nhớ hả? Cô vừa bảo anh ta đi ăn cứt đi!

Trịnh Tất Thần và bọn Dương Tinh cũng cười giễu cợt, đã là lúc nào rồi, Tống Chiêm Cương còn muốn chuyện lớn hóa nhỏ chứ, còn tưởng Khương Vân chỉ đang tức giận.

Tống Chiêm Cương tức giận trừng mắt nhìn đám người, lạnh lùng nói với Trịnh Tất Thần đang cười híp cả mắt: “Trịnh Tất Thần, có phải cậu xúi giục không?”

Trịnh Tất Thần là người có hơi ngốc nghếch, trước giờ cậu không coi trọng anh ta, hơn nữa mỗi lần gặp Khương Vân, cậu đều dùng ánh mắt vừa đồng cảm vừa yêu thích nhìn cô mãi.

Tống Chiêm Cương sớm đã không ưa cậu!