Diệp Chi Đình là trúc mã của cô, hai người cùng nhau lớn lên, vẫn nhớ lúc còn nhỏ không biết gì, cô ăn hiếp anh ta, đẩy anh ta ngã nhào một cái, không biết chơi vui biết bao nhiêu. Ai, bây giờ vóc dáng của cô mới 1 mét 63, còn anh ta đã sắp 1m8 rồi, uy hiếp không được chỉ có thể cầu xin.
Cô bỏ liềm, tháo đồ che miệng mũi xuống, cõng bình nước nhỏ trung thành của mình đi tìm Diệp Chi Đình, đi một thân mồ hôi, rốt cuộc ở dưới chân nét mác chữ "nhân" tìm được Diệp Chi Đình.
Quả nhiên anh ta lại đang giúp Diệp Mạn Mạn làm việc.
Bởi vì dáng vẻ của Diệp Mạn Mạn nhìn tương đối yểu điệu vô lực như cô, động một chút thì là choáng váng, khóc lóc, mẹ Diệp dặn dò nhiều lần, bảo Diệp Chi Đình nhất định phải giúp con gái bà một tay, cho nên Diệp Chi Đình luôn thiên vị giúp cô ta làm việc nhiều hơn.
Cô nhìn thấy, chặc chặc, cái tốc độ cắt lúa mì này của Diệp Mạn Mạn còn không bằng cô nữa. Cô dầu gì còn cắt được một khối, Diệp Mạn Mạn căn bản không hơ liềm được mấy cái.
Thật là lười!
Lâm Doanh Doanh muốn Diệp Chi Đình giúp cô làm việc, biết dùng bình nước nhỏ màu xanh đậm rót nửa ly nước đưa cho Diệp Chi Đình, cười hì hì, "Anh Diệp, uống nước." Uống nước đường đi rồi qua giúp em làm việc nha!
Diệp Chi Đình thấy cô bọc cả người như cái bánh chưng, chỉ có gương mặt tuyệt đẹp là còn lộ ở bên ngoài, cũng thật là yếu ớt.
Anh Diệp kêu ngọt như vậy, vừa nhìn là biết muốn anh ta giúp cô làm việc, nếu không cô mới không ngoan như vậy.
Mặc dù lo lắng cô bịt kín như vậy sẽ bị cảm nắng nhưng anh ta vẫn cố ý không để ý tới cô, cầm ly trà đưa cho Diệp Mạn Mạn ngồi dưới đất thở hổn hển lau mồ hôi trước, "Mạn Mạn, em uống nước đi."
Diệp Mạn Mạn đưa cổ tay nhỏ gầy trắng nõn muốn đón lấy ly trà, nhưng lại vội vàng để mắt nhìn Lâm Doanh Doanh, khi đụng phải ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Lâm Doanh Doanh thì kinh hoảng giống như con thỏ nhỏ, tay liền rụt trở lại như bị nóng.
Cô ta biết Lâm Doanh Doanh yếu ớt thích sạch sẽ, không cho phép người ta dùng bình nước của cô cho nên cố ý dùng nắp bình rót cho Diệp Chi Đình một ly nước để uống. Nghĩ đến đây là ly nước dành riêng cho Diệp Chi Đình, mặt của Diệp Mạn Mạn liền đỏ, cô ta không dám trực tiếp dùng miệng uống mà là há miệng từ từ đổ nước vào trong.
Lâm Doanh Doanh không nhìn nổi dáng vẻ diễn kịch kia của cô ta, cố ý ai nha một tiếng đụng vào cô ta, Diệp Mạn Mạn tay run một cái, nước rót vào trong lỗ mũi làm cô ta bị sặc lập tức hét ầm lên.
Diệp Chi Đình vội vàng vỗ lưng cho cô ta, nghiêng đầu trừng Lâm Doanh Doanh.
Lâm Doanh Doanh ngồi chồm hổm dưới đất, buông tay, cười kiêu căng lại khoe khoang, "Tôi cái gì cũng không làm! Uống có miếng nước cũng không biết, ngu muốn chết!"
Diệp Chi Đình trợn mắt nhìn cô một cái, lại đoạt lấy bình nước của Lâm Doanh Doanh rót cho Diệp Mạn Mạn, "Em lo uống đi! Nếu cô ta còn ăn hiếp em nữa thì anh sẽ không giúp cô ta cắt lúa mì!"
Lâm Doanh Doanh cười hết sức gợn đòn, "Tiểu Bạch Hoa à, phơi ở trong đất, không cắt lúa mì, mù khoe tài nha ~ "
Diệp Mạn Mạn nghe ra sự châm chọc trong câu hát của Lâm Doanh Doanh thì muốn chối, vừa vặn một hớp nước đường chui vào trong cổ họng làm cô ta bị sặc tiếp, ho khan muốn kinh thiên động địa.
Diệp Chi Đình: "Làm sao rồi?"
Lâm Doanh Doanh bĩu môi, "Tôi bỏ độc đó! Anh cho rằng ai cũng có thể uống được nước của tôi à, cũng không đi tiểu soi bản mặt của mình xem, hứ!"
"Lâm Doanh Doanh!" Diệp Chi Đình bị cô chọc giận đến mặt đỏ rần, anh ta nếm thử một miếng nước, nước này ngọt lịm!
Trong nước đó được Lâm Doanh Doanh bỏ một viên đường dĩ nhiên là ngọt lịm rồi, rất vừa vặn với khẩu vị của Lâm Doanh Doanh. Từ nhỏ cô đã phát hiện ăn ngọt có thể hóa giải cảm xúc nóng nảy của cô, không để cho cô đến nỗi đối với ai cũng nổi giận.
Lần này nhập đội xuống thôn quê, cậu nhỏ của cô cho cô tới hai mươi mấy cân đường chất ở trong túi da đó!