Cô không hiểu tại sao nó lại bị như vậy, "Người cỏ lúa mì của tôi hỏng rồi..."
Cô chu miệng, đôi mắt rưng rưng.
Hoắc Thanh Sơn cố tình không nhận ra, "Thử lại một lần nữa."
Lâm Doanh Doanh duỗi cánh tay nhỏ bé yếu ớt của mình ra, "Rất ngứa, và đau ~~"
Hoắc Thanh Sơn mím mím môi, "Cô trở về đi."
Lâm Doanh Doanh nhìn anh với dáng vẻ tủi thân, "Trở về cũng vẫn là vợ của anh nhá ~"
Hoắc Thanh Sơn: "Vốn dĩ đã không phải."
Đôi lông mày xinh đẹp của Lâm Doanh Doanh lập tức tràn đầy ý chí chiến đấu, tinh thần phấn chấn, "Hoắc Thanh Sơn, nếu anh còn vô trách nhiệm như vậy, tôi sẽ tức giận đó!"
Hoắc Thanh Sơn: "Cô tức giận sao?"
Lâm Doanh Doanh đứng dậy, giậm chân, chống nạnh: "Tôi sẽ bắt nạt anh!"
Hoắc Thanh Sơn đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, lưng cô như cõng ánh sáng, lại càng thêm đẹp và kiêu ngạo hơn, vẻ đẹp đó mang theo một cảm giác xâm lược không gì địch nổi, quả thực muốn chết.
Anh gom lúa mì lại và dựng chúng lên, ra hiệu với cô, "Làm lại một lần nữa."
Lâm Doanh Doanh mỉm cười, cúi người hướng về phía anh, vươn tay cởi cúc áo sơ mi của anh.
Hoắc Thanh Sơn nhanh chóng bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô.
Cổ tay của cô mảnh mai, chạm vào cảm giác rất tinh tế và mềm mượt, như thể anh chỉ cần dùng một chút lực là có thể bẻ gãy được. Nhưng nó dường như cũng có một sức mạnh mạnh mẽ, có thể duỗi ra, và dễ dàng đi xuyên qua lá chắn tự chủ mà anh tự hào, và muốn lấy trái tim của anh xuống.
Hơi thở của Lâm Doanh Doanh thơm như hoa lan, dịu dàng dụ dỗ như yêu tinh: "Anh Thanh Sơn, cho em mượn áo sơ mi để mặc, được không?"
Hoắc Thanh Sơn: "Không cho mượn được." Nói xong như bị quỷ thần xui khiến mà còn bổ sung thêm một câu, "Quần áo của đàn ông, có mùi hôi."
Lâm Doanh Doanh nở nụ cười rạng rỡ, "Mùi của người khác hôi, mùi của anh thơm."
Hoắc Thanh Sơn: "..." Anh vậy mà được nếm cảm giác hư vinh. Đây là một cảm giác chết người.
Cô gái còn vươn đôi cánh tay mềm mại và trắng nõn bị gai lúa mì làm trầy xước và ửng đỏ, làm nũng với anh bảo anh cho cô mượn áo sơ mi để mặc.
Anh không thể làm gì khác hơn là cam chịu số phận cởi áo sơ mi của mình ra, may mà bên trong anh còn mặc áo ba lỗ quân đội, anh cởi áo ra ném cho cô.
Lâm Doanh Doanh nhận lấy áo sơ mi của anh, nhưng ánh mắt lại tùy tiện mà thưởng thức cơ bắp tuyệt đẹp của anh, "Oa, nhìn bên ngoài thì gầy, nhưng hóa ra anh lại có cơ bắp rắn chắc như vậy."
Đôi bàn tay và khuôn mặt của anh quanh năm phơi nắng hứng gió mà biến thành màu lúa mạch, nhưng vai và cánh tay bên ngoài chiếc áo ba lỗ lại có màu mật ong rất đẹp, phần ngực lấp ló như ẩn như hiện bên trong chiếc áo ba lỗ ấy vậy mà lại rất trắng.
Điều này khiến Lâm Doanh Doanh rất tò mò, muốn nhìn kỹ hơn, cô đưa tay kéo cổ áo ba lỗ của anh.
Hoắc Thanh Sơn nhanh chóng đứng dậy tránh khỏi đầu ngón tay mang theo ma lực của cô.
Anh nhìn cô mặc áo sơ mi của anh vào một cách tự nhiên, còn cài cúc thật chặt. Chiếc áo sơ mi anh mặc vừa vặn trông vừa rộng vừa thùng thình trên cơ thể nhỏ bé của cô, tay áo quá dài nên cô xắn lên một đoạn, vạt áo giống như váy, cô buộc thắt nút lại, vừa xinh đẹp vừa hiên ngang giống như yêu tinh vậy.
Nhìn thấy thân hình mảnh mai yểu điệu của cô được bọc trong chiếc áo sơ mi của anh, cổ họng của anh đột nhiên cảm thấy khô khát.
Mấy thanh niên phía trước thấy vậy đều cởi áo ra, bọn họ không mặc áo ba lỗ, tất cả đều ở trần, từng người bắt đầu hò hét lên, "Em gái, em nhìn này, anh trai cũng là đàn ông tốt..."
Lâm Doanh Doanh quay đầu lại nhìn.
Sắc mặt của Hoắc Thanh Sơn lập tức tối sầm xuống.
Lâm Doanh Doanh bĩu môi một cái, "Bảnh chọe cái gì? Không đẹp bằng anh Thanh Sơn của tôi." Cô ngẩng đầu cười với Hoắc Thanh Sơn: "Anh Thanh Sơn của tôi là người đàn ông đẹp nhất!"
Hoắc Thanh Sơn: "..." Anh quay người lại và cắt lúa mì.
Ngay cả bây giờ khi Lâm Doanh Doanh có lớp áo giáp bảo vệ, tốc độ bó lúa mì của cô cũng không được buff thêm, vẫn chậm và xấu như trước.
Hoắc Thanh Sơn cắt một chuyến sau đó quay lại bó, sau đó lại cắt một lần nữa rồi chắp nối với cô, cứ làm qua lại như vậy, hai người cũng không chậm hơn những thanh niên kia.