Chương 18: Động tay động chân 3

Con ngựa đen đứng lên trong nước, lắc mình thật mạnh, những giọt nước trong suốt lấp lánh ánh vàng bắn văng ra xung quanh.

Hoắc Thanh Sơn ở bên cạnh bị nó vẩy nước vào, Lâm Doanh Doanh ở trên bờ cũng không may mắn tránh khỏi.

Cô kêu lên một tiếng nũng nịu sau đó nhanh chóng tránh đi, "Á, mày đúng là nghịch ngợm!"

Cô hỏi Hoắc Thanh Sơn: "Tên nghịch ngợm này tên là gì vậy?"

Hoắc Thanh Sơn: "Hắc Tử."

Lâm Doanh Doanh: "..." Đúng là nó rất đen! 

Con ngựa đen hí lên, rất vui vẻ cười đặc biệt toe toét, sau đó nhảy lên bờ và tiếp tục vẩy nước.

Bây giờ quần áo của Lâm Doanh Doanh khá ướt. 

Váy của cô được làm bằng chất liệu vải bông mịn, một khi dính một giọt nước sẽ bị lan ra thành một mảng, cô che được phần ngực nhưng lại để hở lưng, dây áo lót bị lộ ra ngoài.

Khi tầm mắt của Hoắc Thanh Sơn bắt gặp, anh vội vàng dẫn ngựa đi như thể bị bỏng, để nó yên tĩnh lại một chút.

Con ngựa đen vui vẻ lộc cộc chạy đi, cố gắng ăn cỏ dại, không muốn làm lá chắn cho chủ nhân. 

Áo sơ mi của Hoắc Thanh Sơn ướt sũng, dính chặt vào người anh, ướt nhẹp nên bó chặt vào cơ thể rắn chắc đẹp đẽ của anh. Anh là kiểu người điển hình mặc quần áo trông gầy nhưng cởi quần áo lại có thịt, cơ bắp rắn chắc và cân đối cùng những đường cong lưu loát đẹp đẽ, Lâm Doanh Doanh nhìn thấy không nhịn được mà muốn sờ một chút.

Nếu cô có một cây cọ vẽ, chắc chắn cô có thể vẽ ra được một bức tranh rất sống động. 

Hoắc Thanh Sơn phát hiện người phụ nữ này rất táo bạo! 

Anh không dám nhìn thẳng vào bàn chân, chân và cầu vai của cô, nhưng cô thì khác, cô nhìn chằm chằm vào ngực và bụng anh với đôi mắt to trong veo như nước. Anh mơ hồ cảm thấy da mình nóng ran lên khi bị ánh mắt không chút kiêng kị của cô nhìn qua.

Không hiểu vì sao, anh đột nhiên nhớ đến câu chuyện về nữ yêu tinh bộ xương khô màu hồng mà chính ủy kể, nhưng nó không khiến hình ảnh của Lâm Doanh Doanh trở nên xấu xí mà ngược lại còn khiến đôi mắt trong veo của cô vừa quyến rũ vừa phong tình tùy ý. 

Anh vội vàng cúi người thu dọn đồ đạc, lấy khăn tắm ra đưa cho cô, "Lau chân đi rồi đi giày."

Lâm Doanh Doanh tiếp nhận, sau đó lau tóc người, nếu là người khác, chẳng hạn như Diệp Chi Đình hoặc Diệp Mạn Mạn, cô sẽ lau chân luôn mà không do dự. Nhưng đây là người đàn ông mà chính cô chọn, cô sẽ đối xử với anh như chính mình. Khăn lau mặt, lau chân, mông đều riêng biệt. 

Cô kiễng chân lấy khăn mặt lau tóc giúp anh, Hoắc Thanh Sơn nghiêng đầu né tránh, sắc mặt cố ý nghiêm nghị, "Xin cô đừng... động tay động chân. "Anh không sợ người ta đàm tiếu, nhưng cô là một cô gái bị người ta nói vậy sẽ không tốt.

Lâm Doanh Doanh nhìn anh như nhìn người cổ hủ, chắp hai tay ra đằng sau dùng cơ thể chạm vào anh, anh lại né tránh, nhìn cô tỏ vẻ không vừa lòng.

Lâm Doanh Doanh cười khanh khách, "Tôi không động tay động chân nhá."

Hoắc Thanh Sơn lấy lại khăn của mình, thuận tiện đưa lên lau mặt luôn, nhưng lại ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt mà trước đây anh không có, tay cứng đờ lại vội vàng treo khăn tay lên tay nải. Anh trực tiếp đi giày vào, sau đó cầm yên ngựa và túi lên, ánh mắt rơi xuống đôi tất trắng và giày da màu trắng dưới mặt đất. 

Làm ầm ĩ một lúc, Lâm Doanh Doanh đã có chút mệt mỏi, nên cô trực tiếp lấy tất lau chân, đi chân trần xỏ vào giày, sau đó nhét đôi tất vào ngăn nhỏ trong túi xách. Cô xách túi nhỏ, mở ô, còn cố gắng che nắng cho Hoắc Thanh Sơn. 

Hoắc Thanh Sơn né tránh, nhưng cũng không đưa tay ra cầm ô cho cô nữa, thay vào đó, anh nhìn cô từ trên xuống và nhàn nhạt nói: “Thanh niên tri thức Lâm, chúng ta nói rõ ràng đi, tôi sẽ không lấy cô, cô đừng dây dưa nữa."

Lâm Doanh Doanh nhìn anh đầy quyến rũ, "Anh nói trái tim hay miệng?"

Hoắc Thanh Sơn: "Hả?"

Lâm Doanh Doanh mỉm cười, "Không thể nghĩ một đằng nói một nẻo được, vậy anh nói thử xem, tại sao không muốn lấy tôi?"

Hoắc Thanh Sơn: "Cô là hoa trong nhà kính, còn tôi cây cỏ ngoài đồng ruộng. Chúng ta không phải người cùng một thế giới."

"Sai!" Lâm Doanh Doanh nghiêm mặt ngắt lời anh, “Đồng chí Hoắc Thanh Sơn, anh đã mắc lỗi sai về chủ nghĩa kinh nghiệm. Tôi không phải là hoa trong nhà kính, tôi là chiến sĩ đứng đầu đến vùng nông thôn rộng lớn để rèn luyện bản thân. Anh cũng không phải là cây cỏ ngoài đồng ruộng, anh là người chiến sĩ tốt của Đảng và nhân dân! Và chúng ta..." Cô vươn tay vỗ vỗ cánh tay Hoắc Thanh Sơn, nở một nụ cười mang đầy thân thiện và tình đồng chí: "Đều là người kế tục chủ nghĩa cộng sản!"

Tác giả có chuyện muốn nói: Trước khi kết hôn

Hoắc Thanh Sơn: Lâm Doanh Doanh, xin đừng động tay động chân, chú ý đồn đại.

Lâm Doanh Doanh: Tôi đây nói chuyện, động ngực, động chân...

Sau khi kết hôn.

Lâm Doanh Doanh: Hoắc Thanh Sơn, anh dừng tay lại cho em.

Hoắc Thanh Sơn: Vợ, anh còn có miệng còn có...