Chương 16: Động tay động chân 1

Bộ ngực của Lâm Doanh Doanh va vào cánh tay vững chắc của anh, đau đến mức nước mắt cô lăn dài, "Anh anh anh... đau quá. "

Cô dựa vào cánh tay sắt đó để đứng vững vàng, nước mắt lưng tròng lên án người đàn ông đầu gỗ: "Anh không dùng tay đỡ tôi được sao?"

Cánh tay của anh cứng như vậy, bản thân anh không biết sao? Nếu anh đỡ giúp cô, thì sức nặng cả người cô sẽ không đè vào, đau quá đi mất!

Trên cánh tay anh vẫn còn lưu lại một chút xúc cảm mềm mại, Hoắc Thanh Sơn nắm chặt tay, trầm mặc nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô, một lúc sau, anh trầm giọng nói: "Cô nhìn xem, tôi không phù hợp với cô."

Lâm Doanh Doanh chớp đôi mắt to, đưa tay lên dùng gạc lau nước mắt, “Đừng đổi chủ đề! Đây không phải vấn đề phù hợp hay không phù hợp, đây là ... " Đôi mắt của cô quay vòng, lại nín khóc mỉm cười, cô nhịn khóc liếc mắt nhìn anh, "A, dù sao anh cũng có thể ôm tôi, không phải là anh chưa từng ôm tôi..."

Khuôn mặt của Hoắc Thanh Sơn lập tức nóng bừng, bị lời nói thẳng thắn của cô kích thích mà quay đầu đi không để ý đến cô. 

Lâm Doanh Doanh đưa tay về phía anh, và nói với giọng điệu yếu ớt: "Đau quá ..."

Hoắc Thanh Sơn không nhìn, nhẹ giọng nói: "Lên bờ đi, tay của cô không thể dính nước được."

Tay của cô bị sợi dây mài rách da, vết thương không nghiêm trọng, bôi thuốc mỡ sẽ nhanh lành. Với người bình thường thì không sao, nhưng cô đặc biệt yếu ớt một chút.

Lâm Doanh Doanh biết nghe lời phải, cô sờ lên lưng ngựa đen, dịu dàng nói: "Vậy để tôi chải lông giúp anh."Cô còn mở rộng hai tay chạm vào bụng con ngựa, cảm giác bụng nó phập phồng lên xuống.

Mặt nước lấp lánh, phản chiếu bầu trời xanh, mây trắng, cây xanh và hoa hồng, và phản chiếu hình ảnh cô và anh. 

Ánh mắt của Hoắc Thanh Sơn quét qua mặt nước, hình ảnh phản chiếu của cô ở bên cạnh, cô đang mặc váy... Mặt của anh nóng lên một cách không kiểm soát được, anh nhanh chóng quay đi chỗ khác, như thể nhìn thấy thứ gì đó mà mình không nên thấy. 

Lâm Doanh Doanh đỡ bụng con ngựa và bắt đầu nhẹ nhàng giẫm nước để chơi. Làn da của cô trắng nõn và láng mịn, thực sự chói lóa dưới ánh nắng mặt trời. 

Hoắc Thanh Sơn bị sự chói lóa của cô làm cho choáng váng, nhưng lại không thể nói cho cô. Anh quay người sang chỗ khác chải lông ngựa, tránh nhìn cơ thể của cô cùng sóng nước dưới cơ thể cô. Anh lặng lẽ chải lông ngựa, thoáng cái, động tác trầm ổn hữu lực, căn bản là không hề chủ động liếc mắt nhìn cô một cái.

Lâm Doanh Doanh đỡ bụng ngựa, dùng mu bàn tay chống cằm, trêu chọc anh ta, "Hoắc Thanh Sơn, anh cấm dục như vậy, sống có vất vả không?"

Không phải tất cả đàn ông đều gì gì đó sao, anh như thế này...

Hoắc Thanh Sơn hít sâu một hơi rồi liếc nhìn cô qua lưng ngựa, ánh mắt sắc bén thâm trầm, mang theo áp bức.

Lâm Doanh Doanh lại không sợ, cô muốn kết hôn với anh, cô sợ gì chứ! 

Người đàn ông này thật là thú vị.

Cô nở một nụ cười ngọt ngào với anh.

Hoắc Thanh Sơn đột nhiên phát hiện dưới má cô có hai lúm đồng tiền tròn nhỏ, có chút đáng yêu phong tình, anh không nói lời nào, tăng nhanh động tác chải lông ngựa, cảm thấy mang theo cô đến chải lông ngựa đúng là sai lầm.

Lúc này, bụng của Lâm Doanh Doanh kêu lên một tiếng ọt ọt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, tủi thân nói: "Hoắc Thanh Sơn, vì đợi anh về, tôi còn chưa ăn sáng... Tôi đói mấy bữa rồi, đói quá đi mất... "

Hoắc Thanh Sơn: "..." Cô ỷ lại vào tôi đúng không. Anh nâng cằm về phía trên bờ: "Trong tay nải có đồ ăn, cô tự lấy ăn đi."

Lâm Doanh Doanh lập tức vui vẻ bước lên bờ.

Hoắc Thanh Sơn ngừng động tác chải lông ngựa, hồi hộp nhìn cô, thậm chí nhìn theo cô đi hai bước, vì sợ cô đùng một cái ngã xuống nước, lúc đó lại khóc lóc trách mắng anh. 

Cô giống như con bướm nhẹ nhàng bay lên bờ, nhảy lên hai cái, sau đó quay đầu cười với anh, "Anh xem này, ai nói anh không phù hợp với tôi, anh biết bảo vệ tôi đấy thôi."

Người đàn ông này rất thông minh, dạy bảo cái là biết làm ngay!

Hoắc Thanh Sơn: "..." Anh lẳng lặng quay người lại và vỗ vỗ lên lưng ngựa để ra hiệu cho nó nằm xuống. 

Con ngựa đen nằm trong nước, để chủ chải lông bờm trên cùng, dùng mũi phun nước liên tục và thoải mái. 

Lâm Doanh Doanh đi chân trần lên bờ, nhón gót lật tay nải của anh, lấy từ bên trong ra một chiếc hộp thiếc nhỏ. Lâm Doanh Doanh đã chán những chiếc bánh quy trong hộp thiếc này, trong vali của cô vẫn còn rất nhiều. Cái này nhất định phải mang cho mấy đứa em trai em gái của anh, dù sao cô cũng không thích ăn, cứ vậy đi. Cô đặt hộp bánh quy bằng thiếc trở về chỗ cũ, bên trong không còn cái gì để ăn.

Cô quay trở lại bờ và đứng đó để ngắm nhìn Hoắc Thanh Sơn dưới nước.