Gì vậy, Lâm Doanh Doanh này không biết xấu hổ sao, cô ta, dáng người của cô ta đúng là quá.. quá đẹp, khiến người ta không dám nhìn thẳng, chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua cũng liền cảm có cảm giác muốn phun máu mũi.
Làn da của cô trắng mịn không tì vết, dáng người phập phồng trước sau, đôi chân dài miên man, có thể nói là tinh xảo từ đầu đến chân. Tuy nhiên, làn da của cô quá mềm mại và mỏng manh, chỉ cần véo mạnh một chút cũng sẽ đỏ ửng lên, huống chi là đánh quá thô bạo, trên người cô còn có một vài vết bầm tím, nhìn thấy mà giật mình.
May mắn là các cơ quan nội tạng và xương không bị thương.
Nữ bác sĩ cũng động lòng thương hương tiếc ngọc, kê đơn thuốc cho Lâm Doanh Doanh, bảo cô đun nước để lau rửa chỗ đau, tranh thủ làm cho vết bầm tím nhanh khỏi và không để lại vết thâm, để không làm hỏng làn da trắng như tuyết.
Lâm Doanh Doanh liền quang minh chính đại dưỡng bệnh mà không cần đi cắt lúa mì, còn có thể được thưởng thức món mì trứng do vợ của đại đội trưởng đưa tới.
Để giảm bớt một ít rắc rối, đại đội trưởng ra lệnh cho Hoắc Thanh Sơn không được nói đã cứu Lâm Doanh Doanh như thế nào, đặc biệt là không được nói là đã ôm rồi lăn gì đó một chữ cũng không được nói, và ai nói sẽ bị phải gánh tội làm thanh niên tri thức Lâm ngã, ông ta còn đang điều tra vụ việc gây chấn động này đây.
Ông ta có thể quản được các xã viên, nhưng ông ta không thể quản được các thanh niên trí thức, khi các xã viên trở lại ăn tối, hầu như tất cả mọi người đều biết rằng Lâm Doanh Doanh được một người đàn ông tên là Hoắc Thanh Sơn vừa kéo vừa ôm, và cô còn muốn gả cho người ta ngay tại chỗ.
Một vài nam thanh niên trí thức đã nhảy dựng lên, lòng đầy phẫn nộ. Đúng vậy, họ đã hào phóng thừa nhận rằng họ yêu thích Lâm Doanh Doanh.
Cô xinh đẹp rạng ngời, nước da trắng như tuyết, đẹp hơn cả những diễn viên chính của các đoàn nghệ thuật, đoàn kịch, lấy về nhà nhìn cũng vui mắt. Hơn nữa, cô còn có xuất thân tốt, cha cô ấy là một lão cách mạng, và bây giờ lại không có nhân vật thực quyền nào đứng ở bên cạnh. Nếu ai kết hôn với Lâm Doanh Doanh thì cuộc đời này sẽ ổn định, con cháu đều thăng quan tiến chức vùn vụt. Những người nói họ không muốn lấy cô đều là đạo đức giả hoặc mắt mù!
Ví dụ như Hoắc Thanh Sơn, ai không ân cần nhã nhặn với nữ thần của bọn họ, thì người đó chính là đang xúc phạm đến tín ngưỡng của bọn họ!
Diệp Mạn Mạn nghe mấy thanh niên trí thức ồn ào làm ầm ĩ, cô ta tức giận đến mặt đỏ bừng lên, “Mấy anh có thể yên lặng, đừng quấy rầy chị Doanh Doanh nghỉ ngơi được không. Với lại, mấy anh cũng đừng bàn tán về chuyện của liên trưởng Hoắc nữa."
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy Lâm Doanh Doanh chống chiếc ô nhỏ xinh đẹp của cô đi ra ngoài, trên tay có quấn băng gạc dày, dáng vẻ của cô trông vừa tàn tật nhưng lại vừa mạnh mẽ, khiến người ta nhìn vào đều cảm thấy thương tiếc.
Diệp Mạn Mạn vội vàng đuổi theo: "Chị Doanh Doanh, chị muốn làm gì thì cứ nói với em."
Lâm Doanh Doanh lạnh lùng mà liếc nhìn cô ta, "Cô đi gặp anh Đình của cô đi, đừng làm phiền tôi nữa." Nói xong, cô kiêu ngạo bỏ đi dưới ánh mắt đỏ ửng của Diệp Mạn Mạn.
Cô nhìn thấy một nhóm trẻ con đang chơi trò chơi, liền vẫy tay chào: “Các bạn nhỏ ơi, chị có kẹo, đến đây!"
Vừa nghe nói có kẹo, lũ trẻ hớn hở chạy đến, há miệng và mở to mắt nhìn cô, trong mắt của nhóm trẻ con không che giấu được sự kinh ngạc và vui thích.
Vì Lâm Doanh Doanh vừa rất đẹp lại vừa sạch sẽ, cô còn đang cầm một chiếc ô lụa có hoa mà chỉ các tiên nữ mới có, bọn trẻ coi cô như tiên nữ.
Lâm Doanh Doanh bốc lấy một nắm kẹo trái cây từ trong túi nhỏ của cô ra, cúi người ân cần phân phát kẹo cho bọn trẻ, "Mỗi người một cái, khi nào các em thấy Hoắc Thanh Sơn trở về thì phải nói cho chị biết, ai đến nói cho chị biết còn được khen thưởng nữa."
"Vâng ạ." Bọn trẻ đều rất phấn khích, lần lượt nhét kẹo vào trong miệng, từ nay về sau bọn trẻ được coi là cơ sở ngầm của tiên nữ họ Lâm, phải giúp cô nhìn chằm chằm Hoắc Thanh Sơn.
Một cậu bé hơi nhút nhát rụt rè hỏi: "Cái đó... Chị có thể kể cho bọn em nghe chuyện xưa được không? "
Hai mắt Lâm Doanh Doanh sáng lên, cô duỗi những ngón tay trắng nõn mảnh mai ra xoa nhẹ lên gò má đen lấm lem của cậu bé, sau đó khẽ mỉm cười, “Đương nhiên là được rồi. Em bé biết đòi nghe kể chuyện xưa thì sẽ được kẹo ăn mãi không hết."
Sáng sớm ngày thứ ba, một nhóm trẻ con đi chân trần chạy tới, bởi vì tốc độ có người nhanh có người chậm, nên tạo thành một hàng dài, tất cả bọn trẻ cùng hét lên: “Thanh niên tri thức Lâm, Thanh Sơn của chị đã trở về rồi -- "
Hoắc Thanh Sơn cưỡi ngựa phong trần mệt mỏi chạy về: "???"
Tác giả có chuyện muốn nói: Tiểu Sơn Sơn, có phải trong đầu cậu có rất nhiều dấu chấm hỏi đúng không?