Chương 1: Bệnh lạ 1

Vụ thu hoạch lúa mạch mùa thu năm 1969.

 

Mấy ngày hạn hán liên tiếp, thời tiết đặc biệt nóng, mặt trời cay độc treo ở trên trời tựa hồ có thể nướng đầu người ta thành ngốc, lúa mì trong đất bị sóng nhiệt xô ngã chòng chành một mảng lớn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

 

Đều nói lúa mì chín trong một buổi, nếu như không mau chóng thu hoạch trở về thì lúa mì không đến hai ngày là có thể lốp bốp nở khắp mặt đất.

 

Đại đội Tam Pháo Tử khẩn cấp động viên, huy động tất cả xã viên có thể lao động đi ra ruộng thu hoạch lúa mì, bao gồm đám thanh niên tri thức xuống thôn quê vào mùa thu năm ngoái.

 

Vây xem đám thanh niên trí thức làm việc là hoạt động giải trí vô cùng bí ẩn số một của đám xã viên, nhất là một nam hai nữ thanh niên trí thức mới tới hai ngày trước.

 

Trong đó thanh niên trí thức tên Lâm Doanh Doanh nhìn vô cùng yếu ớt, nghe nói 19 tuổi, da dẻ trắng nõn nà, làn da kia và cái trán như đóa hoa kia có thể bóp ra nước.

 

Đến lối ăn mặc hôm nay của cô, bọn họ nhìn còn lạ lẫm như nhìn thấy kính Tây Dương. Chỉ thấy trên đỉnh đầu của cô đội một cái nón che nắng lớn màu tím, trên mặt còn đeo đồ che miệng mũi màu trắng, quần áo mặc trên người không biết chất liệu gì mà mềm mại lại phản sáng, cô đeo bọc tay áo và găng tay, eo thì quấn chặt lại, ống quần cũng phải quấn thật chặt, trên chân là một đôi giày vải thanh tú màu vàng ngà.

 

Dù là cô trùm rất kín nhưng các chàng trai huyết khí phương cương nhìn thấy cô một cái đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, nhất là vòng eo một nắm tay có thể ôm trọn kia, nếu như có thể sờ lên một cái, cảm giác chết cũng không tiếc. Từng cánh tay tràn đầy sức lực và bắp thịt căng tròn giơ lên đều muốn thu hút sự chú ý của thanh niên tri thức Lâm.

 

"Mau cút, đi cắt lúa mì hết đi!" Đại đội trưởng vỗ đầu một người mắng một trận, đuổi đám thanh niên chạy trối chết.

 

Ông bất mãn nhìn về phía Lâm Doanh Doanh, đây cũng không phải là một người biết làm việc! Nhưng mà ông ta cũng không có đi qua chỉ trích cái gì, chỉ lo la hét người khác mau thu hoạch lúa mì.

 

Lâm Doanh Doanh trợn mắt nhìn một đôi thu thủy, một cặp mắt đào hoa, đối với thân thể cường tráng đổ mồ hôi như mưa cũng không có hứng thú, cô đỡ cái mũ ngửa đầu nhìn mặt trời chói chang, cảm giác tim sắp bị phơi khô luôn rồi.

 

Cô đúng là yếu ớt thật, bệnh tật cũng nhiều, từ nhỏ đối với tia tử ngoại tương đối nhạy cảm, dễ dàng dị ứng. Thân thể đặc biệt yếu ớt, khí lực nhỏ, sợ khổ sợ mệt, nhất là sợ đau, bác sĩ đều nói thần kinh cảm giác đau của cô nhiều hơn người khác cho nên phải cố gắng hết sức tránh bị thương.

 

Cô chớp chớp đôi mi cong vút, cảm giác mí mắt cũng bị thiêu đốt.

 

Ai, hai đời làm người, vẫn là lần đầu tiên còng lưng đón ánh nắng mặt trời cực khổ, mỏi mệt như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, mẹ Lâm bảo vệ cô như Tiểu công chúa vậy, rất ít khi để cho cô phơi dưới cái nắng mặt trời, cũng không để cho cô làm chuyện nguy hiểm, thậm chí gọt bút chì, trái cây cũng là người khác làm giúp, nhưng cha Lâm lại nhẫn tâm bóp tắt mộng đẹp, một hai bắt con gái cưỡi ngựa bắn súng.

 

Nhưng cha Lâm là một đứa trẻ cơ khổ, sống sót từ trong bùn trong mưa, trong mưa bom bão đạn mà nhặt được cái mạng trở về, cho nên ông cảm thấy con gái của mình làm sao có thể yếu ớt? Con gái nhà người khác có thể cưỡi ngựa bắn súng thì con gái của ông cũng không thể thua được. Càng không thể ngồi không hưởng lộc được. Sau đó thừa dịp con cán bộ đều phải xuống thôn quê, ông liền để cho Lâm Doanh Doanh xuống lãnh hội thành quả cách mạng tới không dễ.

 

Dĩ nhiên cha cũng thương cô, lặng lẽ chọn vùng nông thôn nhìn như xa xôi nhưng lại có người bảo vệ này để chiếu cố cô nhập đội, còn lén nhét tiền và phiếu lương thực toàn quốc trong va li da của cô, chẳng qua là ở nơi thiếu ăn thiếu mặc này, có lúc có tiền không mua được thứ cô muốn.