Chương 29: Lâu Ngày Chưa Đến

Tai lợn được giữ lại để buổi tối ăn.

Đừng nhìn hiện tại thời tiết một ngày so với một ngày càng lạnh, còn không tới thời điểm, tất cả thịt đều không được trải qua quá trình hong khô.

Ngoài mỡ heo, những nguyên liệu khác đều có thể ăn nhân lúc còn sớm, nhưng trong nhà còn có một miếng thịt, cô đem đi ướp gia vị dùng để hầm cùng đậu que hoặc cùng khoai tây cũng khá tốt.

Cho chân lợn và lạc vào trong nồi để hầm, Trần Nhu liền lấy xà phòng rửa sạch tay, sau đó bắt đầu may quần áo cho Hàn Quốc Bân.

Đây là quần áo mỏng dùng để mặc bên trong, ngày hôm nay Chu Trân cũng không đi làm công, ngày hôm qua cô ấy cũng mua một mảnh vải, nhưng là để may cho chính mình, cho nên, cô ấy liền qua nhà Trần Nhu chơi, cùng Trần Nhu may quần áo, nhân tiện đem chuyện đó của chị dâu Hàn nói lại một lần.

Trần Nhu chưa nói gì, rất là lưu loát mà giúp Hàn Quốc Bân khâu vá quần áo, nói: “Mới đầu mùa liền lạnh như vậy, tôi nghĩ năm nay có khả năng cao sẽ lạnh hơn so với năm trước không ít.”

“Tôi cũng cảm thấy vậy, chăn bông nhà cô đã chuẩn bị tốt chưa? Nhà tôi vẫn còn dùng được, đến lúc đó mấy người cùng đắp chung một cái chăn bông cũng sẽ không lạnh lắm.” Chu Trân nói.

“Chuẩn bị rồi, nhưng mà quần áo cũng chỉ đủ để mặc thôi.” Trần Nhu nói.

“Không phải là cô đang làm sao?” Chu Trân nhìn áo bông trong tay cô liền nói.

“Tôi còn đỡ, nhưng Quốc Bân cũng liền chỉ có hai bộ trên người, và thêm một cái áo bông mà thôi.” Trần Nhu nói.

“Nhiều quần áo như vậy rồi mà còn chưa đủ sao?” Chu Trân trợn trừng đôi mắt lên nói.

“Không giữ ấm được.” Trần Nhu nói.

“Trời tuyết lớn cũng không ra ngoài, đến lúc đó đốt giường đất lên là được.” Chu Trân cũng không phải thực sự để ý.

“Nhưng trong nhà không có tiền, bằng không tôi sẽ mua cho anh ấy hai cân len sợi đan thành một chiếc áo lông để mặc.” Trần Nhu nói.

Chu Trân run rẩy khóe miệng liền nói: “Cô cũng thật dám chi tiền đấy.”

Thật ra mua len sợi cũng không cần dùng phiếu, nhưng giá của một chiếc áo lông đều bằng một tháng tiền lương của người thành phố, số tiền đó nhiều như thế nào đây? Đối với suy nghĩ của người nhà quê thì số tiền tiết kiệm được trong một năm mới đủ để mua đủ một chiếc áo lông.

Quả thật là hàng xa xỉ trong hàng xa xỉ.

Trần Nhu cũng biết là quá đắt, lần trước cô không thể bỏ tiền ra để mua được, hiện tại trong nhà cũng chỉ còn lại 25 đồng tiền, vẫn phải để lại một ít để đề phòng những việc cần dùng đến tiền gấp.

Chu Trân xem cô như vậy liền tự hỏi, ai nói con gái nhà ông Trần không biết thương chồng mình, nhìn xem cô ấy đang thương chồng thành bộ dáng gì đây?

Bản thân cô còn không có quần áo để mặc, vậy mà còn nghĩ tới việc muốn mua đồ cho chồng của mình.

Trên thực tế, trong không gian của Trần Nhu cũng có một chiếc áo lông, còn là chiếc áo cổ cao, nhưng hiện tại lại không thích hợp để mặc, sau này cô nhất định sẽ mang ra để mặc, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo khoác thì ai có thể nhìn ra được bên trong mặc gì?

Cho dù Quốc Bân nhà cô nhìn thấy cũng không có việc gì, anh không hỏi những thứ đó đến được từ đâu, hơn nữa anh từ trước tới giờ cũng chưa từng thấy những người phụ nữ khác mặc quần áo gì.

Cũng vì chính nguyên nhân như vậy, trong không gian của cô những bộ quần áo mùa đông dùng để giữ ấm cô đều tính toán mang ra sử dụng.

Khi anh nhìn thấy những thứ đó, cũng không cảm thấy sợ, trừ cô ra, anh không nhìn thấy có người phụ nữ thứ hai mặc như vậy, có lẽ cả đời này cũng không thấy được, chắc hẳn anh sẽ nghĩ rằng tất cả những người phụ nữ khác đều mặc như cô, cho nên cô cũng không sợ bị lộ.

Chu Trân thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, liền ngửi thấy mùi hương bay ra từ phòng bếp, móng heo hầm lạc, thật là thơm.

Cô ấy ngồi thêm một lúc, tới 10 giờ liền trở về. Trần Nhu bước vào bếp nhào bột, trong thời gian chờ bột ủ xong, cô tiếp tục làm quần áo.

Đang làm thì đột nhiên cô lại nhớ tới ‘bà dì’ của cô đã lâu rồi chưa có đến?