Buổi chiều Mạt Mạt về tới nhà, cháo trong nồi vẫn còn ấm, bánh nhân thịt cũng có sẵn, chỉ cần hấp thêm bánh trứng gà nữa là được.
Về phần cha mẹ, Mạt Mạt làm một phần rau cải thảo xào mộc nhĩ, món chính thì để lại năm cái bánh nhân thịt và nửa nồi cháo.
Lúc đi, Mạt Mạt để lại một tờ giấy: “Thanh Xuyên đã hạ sốt rồi, cha mẹ đừng lo lắng quá.”
Lúc Liên Quốc Trung và Điền Tình tan tầm trở về, thấy trong nhà không có người, trong lòng có cũng nghĩ là cậu con út lại sinh bệnh rồi. Đến lúc hai người bật đèn nhìn thấy tờ giấy kia liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng không thấy con thì trong lòng vẫn bất an không yên, nhanh chóng ăn vài miếng rồi chạy tới bệnh viện.
Liên Quốc Trung và Điền Tình vừa vào phòng bệnh, thấy con trai út của mình đang cùng cặp song sinh chơi đùa, nỗi lo lắng trong lòng cũng dần yên ổn trở lại.
Điền Tình đuổi cặp song sinh đang vui đùa bên giường đi, vuốt ve đầu cậu con trai út: “Con còn thấy khó chịu chỗ nào không?”
Liên Thanh Xuyên lắc đầu: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con đã không còn khó chịu nữa rồi.”
Mạt Mạt xoa đầu em trai mình rồi nói: “Mẹ, chủ nhiệm Hướng nói là sức khỏe em ấy so với trước kia tốt hơn rất nhiều, lần này có thể xuất viện sớm.”
Hốc mắt Điền Tình đỏ hoe, con trai út của mình thân thể không tốt, một phần là do sinh non, nhưng chủ yếu vẫn là do dinh dưỡng không đủ. Hai tháng này nhờ con gái bà ấy mua được thịt dê bồi bổ thân thể, nếu không con trai út của họ lần này cũng phải chịu khổ không ít, đều là bọn họ làm cha mẹ mà quá vô dụng.
Trong lòng Liên Quốc Trung cũng rối rắm, vỗ vỗ bả vai Điền Tình an ủi.
Trong lòng cặp song sinh vẫn nhớ đến chuyện chủ nhiệm Hướng, lúc này người trong phòng bệnh không ít, không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, liền lôi kéo Liên Quốc Trung đi ra ngoài.
Mạt Mạt thương cha mẹ còn phải đi làm, mở miệng nói: “Mẹ, lát nữa cha mẹ về nghỉ ngơi đi, nơi này có con và Thanh Nghĩa là được rồi.”
Mạt Mạt và cặp song sinh chăm sóc con trai út nằm viện là chuyện bình thường, Điền Tình rất yên tâm: “Được rồi, đợi một lát cha mẹ sẽ về.”
Hai mẹ con trò chuyện một lúc, Liên Quốc Trung mới dẫn theo cặp song sinh trở về. Cặp song sinh đi phía sau Liên Quốc Trung, nháy mắt với Mạt Mạt, Mạt Mạt lười phản ứng lại, trợn trắng mắt.
Liên Quốc Trung căn bản không hề để tâm đến chuyện chủ nhiệm Hướng nhìn trúng con gái của mình. Ông ấy chọn con rể cũng không phải nhìn vào gia thế, cái mà ông ấy quan tâm chính là nhân phẩm con rể. Đương nhiên, nếu như nhân phẩm của con rể qua được cửa của ông ấy, nhưng trong nhà quá nhiều chuyện thì cũng sẽ không tiếp nhận, dù sao thì suy cho cùng, hết thảy xuất phát điểm của Liên Quốc Trung cũng chính là cuộc đời sau này của con gái mình phải thư thái thoải mái mới được.
Ngày hôm sau, đồ ăn sáng là do Điền Tình và Liên Thanh Nhân đưa tới, Mạt Mạt không thấy Liên Quốc Trung liền hỏi: “Cha con đâu ạ?”
Điền Tình thở dài: “Chú út của con từ lúc trời còn chưa sáng đã đến, cũng không biết là mấy giờ từ nhà đi nữa. Cha con còn bảo mẹ giúp ông ấy xin nghỉ một ngày để sắp xếp thỏa đáng công việc cho Liên Thu Hoa.”
Mạt Mạt sợ Liên Thu Hoa lại bày ra chuyện gì, lo lắng trong nhà, chờ Điền Tình đi rồi, Mạt Mạt để lại phiếu lương thực và tiền cho cặp song sinh, dặn dò hai đứa chăm sóc tốt em trai rồi vội vàng rời đi.
Mạt Mạt chạy rất nhanh, chỉ mười hai phút đã về đến nhà. Lúc cô đẩy cửa vào nhà, chú út đang ngồi nói chuyện phiếm với cha!
Liên Quốc Trung thấy con gái mình đầu đầy mồ hôi liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì à?”
Mạt Mạt lau mồ hôi: “Không có chuyện gì đâu ạ, đã lâu con không vận động nên mệt thôi.”
Liên Quốc Trung nghe vậy liền thở phào, thấy con gái mình vẫn còn đứng ở cửa liền thúc giục: “Mau đi lau mồ hôi đi, đừng để bị cảm.”
Mạt Mạt lau khô mồ hôi, chào hỏi Liên Ái Quốc: “Chào chú út.”
Liên Ái Quốc cũng vội đáp lời: “Mạt Mạt à.”
Về phần Liên Thu Hoa, Mạt Mạt trực tiếp ngó lơ. Cô ngồi bên cạnh cha mình, có vẻ căng thẳng một chút.
Liên Quốc Trung thấy dáng vẻ con gái mình đây là đang muốn nghe chuyện, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, có phải con gái mình hơi quá chú ý đến chuyện của Liên Thu Hoa không? Ông ấy cũng không tin chuyện cô lâu ngày không vận động bị ra mồ hôi như vậy, chút mắt nhìn này vẫn phải có, rõ ràng là chạy quá gấp nên mới thế này.
Liên Ái Quốc thấy Mạt Mạt ngồi xuống, giọng điệu có vẻ hơi oán giận, nói: “Anh cả, anh xem anh có bản lĩnh như vậy, sao lại không tìm một công việc chính thức cho cháu gái anh được chứ? Làm công việc thời vụ quả thật rất mất mặt.”
Liên Quốc Trung trầm mặt: “Chú nghĩ tôi là ai hả? Môi trên vừa chạm môi dưới một cái là đã tìm ra một công việc chính thức được à? Nếu như chú không muốn làm công việc thời vụ thì đừng làm nữa, tôi còn tiết kiệm được một phần nhân tình của người ta đấy.”
Liên Ái Quốc vội vàng cười làm lành: “Anh xem anh tức giận thật đấy à, em chỉ là nói đùa thôi mà!”