Liên Thu Hoa ăn một bát nhỏ xong liền tự giác bỏ đũa xuống, cô ta biết gia đình bác cả không ai chào đón mình.
Mặc dù mì trắng hiếm có, cô ta cũng rất muốn ăn nhiều nhưng vẫn phải nhịn vì tương lai.
Mạt Mạt để ý thấy tất cả, lòng có hơi trầm xuống, Liên Thu Hoa ẩn nhẫn hơn hẳn người bình thường, điều này mới đáng sợ nhất.
Sau cơm tối, Mạt Mạt tuyệt đối sẽ không ở cùng với Liên Thu Hoa. Cô sợ nữa đêm mộng du rồi bóp chết cô ta, vậy thì lớn chuyện. Thế là cô kéo em trai út về phòng.
Liên Quốc Trung há to miệng nhưng rốt cuộc cũng không lên tiếng ép buộc con gái, ai bảo lòng người đều thiên vị, Liên Quốc Trung phân biệt rõ ràng họ hàng gần xa, cháu gái so với con gái bảo bối thì kém xa mấy bậc.
Chiếc giường lò trong phòng của cặp sinh đôi rất lớn, giăng một bức màn ở giữa, cặp sinh đôi nằm một đầu, một đầu khác thì để cho Liên Thu Hoa, dù sao cũng là anh em họ nên cũng không có nhiều kiêng kỵ cho lắm.
Liên Quốc Trung sắp xếp xong, vẻ mặt của cặp song sinh khó chịu, không cho Liên Thu Hoa chút hòa nhã nào. Ở trong lòng cặp song sinh, Liên Thu Hoa là người ngoài tự ý xông vào, hừ lên một cái rồi đi tìm Mạt Mạt.
Liên Thu Hoa đợi cho Liên Quốc Trung giăng mành xong đi ra ngoài thì nhanh gọi lại: “Bác cả, cháu có lời muốn nói với bác.”
Liên Quốc Trung dừng lại: “Lời gì?”
Đôi mắt Liên Thu Hoa chứa đầy nước mắt: “Cháu muốn thừa nhận lỗi lầm, vì cháu đố kỵ với em họ nên nguyền rủa em ấy, là cháu không tốt, cháu đã biết sai rồi.”
Liên Thu Hoa vừa khóc vừa nói, bả vai run lên, Liên Quốc Trung thở dài, suy cho cùng cũng là hậu bối, có thể nhận ra vấn đề là tốt rồi: “Được rồi, đừng khóc nữa, cháu cũng đã đi đường cả một ngày rồi, nhanh nghỉ ngơi đi.”
Chính là vì Liên Thu Hoa biết được tính tình của Liên Quốc Trung từng đi lính, ai từng làm lính cũng đều thích dám làm dám chịu. Đợi đến khi Liên Quốc Trung đi ra ngoài thì cô ta không nhịn được cười, chỉ có nắm được Liên Quốc Trung thì mới có thể ở lại thành phố được.
Sắc mặt của cặp song sinh rất kém, ngồi ở bên giường lò, Liên Thanh Nghĩa cứ lầu bầu: “Vốn dĩ lương thực đã thiếu thốn rồi, lại còn đến thêm một người nữa, không dễ gì mới được ăn no mấy ngày, lại sắp đói rồi đây.”
Liên Thanh Nhân càng biết nắm trọng điểm hơn: “Cũng không biết khi nào mới đi nữa.”
Mạt Mạt mím môi, đây đúng là một vấn đề, phải nghĩ cách đuổi Liên Thu Hoa đi mới được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Điền Tình vừa tỉnh dậy thì Liên Thu Hoa đã cố ý dậy rất sớm muốn giúp đỡ, Điền Tình đẩy cô ta ra ngoài: “Cháu là khách, cứ đợi đấy là được.”
Từ tận đáy lòng thì Điền Tình không thích Liên Thu Hoa, mặc dù Điền Tình không phải là quá thông minh, ông nội cũng không dạy cho bà quá nhiều văn hóa, nhưng trên đường bà cùng ông nội đến Đông Bắc, gặp qua đủ loại người, trong lòng rất sáng tỏ! Tâm tư của Liên Thu Hoa quá thâm trầm, không giống hai vợ chồng chú út chút nào cả, mặc dù hám lợi, nhưng tất cả tâm tư đều thể hiện trên mặt.
Liên Thu Hoa đứng ở phòng khách, khuôn mặt u ám nhìn chăm chú vào bếp.
Ăn xong bữa sáng thì Điền Tình phải đi làm, mặc dù Liên Quốc Trung không chạy vận tải nhưng cũng phải đến nhà máy làm việc nên hai vợ chồng đi cùng nhau.
Mạt Mạt dọn dẹp nhà cửa, Liên Thu Hoa cũng đi đến lấy lòng: “Mạt Mạt, lần trước là lỗi của chị, chị cũng nóng giận quá mới nói năng bậy bạ, chị nhận lỗi với em, em tha thứ cho chị nhé?”
Mạt Mạt không lên tiếng, Liên Thu Hoa đi đến gần cầm lấy cái chổi: “Em để đó đi, chị dọn dẹp cho.”
Mạt Mạt đứng lên ném giẻ lau xuống: “Được, phòng khách dọn xong rồi, nhớ dọn sạch tuyết ở bên ngoài cửa nữa.”
Liên Thu Hoa uất hận nhìn chằm chằm Mạt Mạt đã đi xa dần, cô ta không phải đến đây làm bảo mẫu. Cô ta hít sâu mấy lần mới nén nhịn không quăng cái chổi đi.