Mạt Mạt hơi ngơ ngác, ý của Hướng Triều Dương là hy vọng cô thi lên quân y sao?
Mạt Mạt nhướng mày, thôi kệ, dù sao sang năm cũng không có kỳ thi đại học, cũng xem như là trầm tĩnh lại.
Đã đến buổi trưa rồi, bụng của Hướng Triều Dương kêu rột roạt, thấy Mạt Mạt nhìn anh nên mất tự nhiên ho một cái, không nhìn kỹ thì rất khó để phát hiện dái tai anh đỏ ửng lên: “Không thể nấu ăn được, tiệm cơm Quốc Doanh đang nghỉ phép.”
Mạt Mạt nhịn không được mà phỏng đoán rốt cuộc thì mâu thuẫn lớn cỡ nào mà Tết cũng không về nhà?
Mạt Mạt thầm nghĩ, chuyện này lại chẳng liên quan gì đến cô, lo lắng vớ vẩn, Mạt Mạt đứng dậy phủi tuyết, trong lòng có trù tính nho nhỏ, một bữa cơm được đổi lại ân nghĩa của miếng vải, tiết kiệm được len cừu, quá hời: “Nếu anh không chê thì buổi trưa mời anh ăn cơm, cảm ơn tấm phiếu vải của anh.”
Đôi mắt Hướng Triều Dương sáng rực lên: “Được.”
Mạt Mạt kêu lên: “Liên Thanh Nghĩa, Liên Thanh Nhân về nhà với chị.”
Mạt Mạt không phải một mình đưa Hướng Triều Dương về, cô là một cô gái mà dẫn theo đàn ông vậy thì quá ưa mua chuyện rồi.
Liên Thanh Nghĩa vẫn còn muốn chơi nhưng bị Liên Thanh Nhân kéo đi đến, Liên Thanh nghĩa bất mãn với Mạt Mạt nói: “Chưa chơi đủ, về nhà làm gì chứ?”
Mạt Mạt nhéo tai Liên Thanh Nghĩa: “Mời chiến hữu của anh cả về ăn cơm, em về nhóm lửa cho chị.”
Cặp song sinh hiểu ngay lập tức, thu dọn đi theo về. Trên đường về Mạt Mạt cứ mãi suy tính về thức ăn, mà hoàn toàn không chú ý đến cặp song sinh có hơi sợ Hướng Triều Dương, cứ mãi đi ở phía trước.
Cô và Hướng Triều Dương đi ở phía sau, rất giống hình ảnh của đôi nam nữ yêu nhau.
Về đến nhà, Mạt Mạt vào nhà bếp, cặp song sinh tranh nhau giúp nhóm lửa, đều bị Mạt Mạt đuổi ra ngoài: “Đừng cản trở nữa, đi ra ngồi với khách đi.”
Cặp song sinh run rẩy, không hề thấy chiến hữu của anh cả cười lần nào, ngồi với khách thì thật sự là chuyện khổ sai.
Hướng Triều Dương quan sát nhà của Mạt Mạt, phòng không lớn, nhưng bố cục không tệ chút nào, hơn nữa là nhà đơn một cửa, đây là điều hiếm thấy nhất.
Hướng Triều Dương nhẫm tính khoảng cách đến nhà ngoại quả thật rất gần, đi bộ khoảng mười phút.
Cặp song sinh bưng nước nóng ra, rồi lại vội mang hạt thông đến, Liên Thanh Nghĩa hơi cẩn trọng giới thiệu: “Em là Liên Thanh Nghĩa, là đứa thứ tư trong nhà, đây anh ba Liên Thanh Nhân.”
Hướng Triều Dương đặt cốc nước xuống: “Hướng Triều Dương, là bạn của Liên Thanh Bách kiêm chiến hữu, hai đứa có thể gọi anh là anh Dương.”
Liên Thanh Nghĩa kiếm gì đó để nói: “Anh Dương, chị của em nói anh là người cho phiếu vải hả?”
Hướng Triều Dương nhìn bộ áo quần mới trên người Liên Thanh Nghĩa, phỏng đoán: “Cái này là do chị của em may sao?”
Liên Thanh Nghĩa quay một vòng đắc ý: “Đúng vậy, chị em rất khéo tay, áo quần mới năm nay đều là do chị ấy may hết, có phải rất đẹp đúng không? Đúng rồi, vì để cảm ơn phiếu vải của anh, trước Tết chị ấy còn đi dạo ở cửa hàng nhà bách hóa mua rất nhiều len cừu, nói là để đan áo len cho anh, là len cừu nguyên chất đấy.”
Phòng khách của nhà Mạt Mạt cách nhà bếp một cánh cửa, ngồi trò chuyện ở phòng khách thì nghe rất rõ, Mạt Mạt thật sự muốn đánh cho Liên Thanh Nghĩa một trận, những dự tính hay ho của cô toàn bị tên nhóc này phá hỏng.
Hướng Triều Dương nhìn vào phòng bếp, các đề tài chủ đạo có mục đích đều vây quanh Mạt Mạt.
Cặp song sinh rất sùng bái quân nhân, lại là bạn tốt của anh trai, nên không phòng bị gì cả, kể lộn ngược hết câu chuyện của Mạt Mạt, Liên Thanh Nghĩa nói chuyện rất vui vẻ, gan cũng lớn lên nên miệng không ngậm lại được: “Chị em có rất nhiều người thích, em và anh hai đã lén lút cảnh cáo mấy người rồi.”
Vẻ mặt điềm đạm của Hướng Triều Dương đột nhiên nghiêm lại, nói lời lẽ chính đáng: “Chị của em vẫn còn nhỏ, Liên Thanh Bách lại không có nhà, mấy đứa phải trông coi cho kỹ vào.”
Cặp song sinh gật đầu: “Anh cả cũng dặn dò như vậy, bọn em lúc nào cũng ghi nhớ.”
Mạt Mạt ghe mà loạng choạng, vội vàng bưng thức ăn đi ra, nghiến răng trong lòng, đợi người đi rồi thì xem cô làm thế nào để chỉnh đốn hai đứa nhóc này.