Không gian của Liên Mạt Mạt rất kỳ lạ, trong không gian không thể để đồ vật sống, chỉ cần là sinh vật sống đi vào, đều sẽ bị cắn nuốt, vật phẩm không sống bỏ vào, thì sẽ bay giữa không trung, nghiên cứu sáu năm cũng không nghiên cứu rõ được.
Bởi vì cô vừa nghỉ lễ liền tìm hiểu thông tin, cho nên gia sản sáu năm của cô đều ở trong không gian, còn có một bộ phận đặc sản, là khi tìm hiểu thông tin của em trai út thì thu thập được, đồ ăn không nhiều lắm, đều là quần áo và vật tư.
Trong không gian quan trọng nhất chính là quà Tết tặng cho cô nhi viện, cô ở nơi khác học đại học bốn năm chưa bao giờ trở về, lại bởi vì có được một khoản tiền ngoài ý muốn, cho nên mua rất nhiều, cũng may cô mua nhiều hơn một chút.
Năm mươi cân gạo thơm Đông Bắc đựng trong năm túi, năm mươi cân bột mì đựng trong năm túi, hai mươi cân bột mì trắng tinh khiết thủ công đựng trong hai thùng, một thùng bột ngô, mười cân dầu ăn 1-1 đựng trong bốn thùng, ba trăm cân lợn béo nuôi, còn kéo bạn học đi mua xúc xích, thịt khô, giăm bông mỗi thứ một hộp, cuối cùng là hai thùng hải sản.
Trở lại cho các bạn nhỏ năm cân các loại trái cây và kẹo đựng trong ba túi lớn, một hộp bánh ngọt, táo, cam, quýt, nho, chuối mỗi loại hai hộp, mua cho một vài em bé bị bỏ rơi một hộp sữa bột, cuối cùng là cho viện trưởng cao canxi và thuốc bổ.
Không mua rau tươi, dù sao thị trường cũng có, lúc ăn rồi mua mới tốt.
Liên Mạt Mạt sắp xếp gia sản của mình xong, đồ ăn còn lại khoảng năm cân gạo, khoảng ba cân trứng ngỗng, các loại mì sợi cũng không ít, khoảng chừng ba mươi cân. Rau quả có mấy loại, không nhiều lắm chừng mười cân, còn có một ít đồ khô khoảng bảy tám cân, gia vị không tính, những đồ ăn tạp nham khác khoảng bốn mươi cân.
Liên Mạt Mạt nhìn lương thực đáng thương trong không gian càng hối hận, cô quá lãng phí không gian, nếu đều lấp đầy đồ ăn, đủ cho cả nhà sống đến thời đại hiện đại hóa rồi.
“Leng keng" tiếng mở cửa, ngay sau đó là tiếng đùa giỡn: "Anh hai, xem qua...”
"Yên lặng chút cho anh, chị vẫn còn đang ngủ!”
Liên Thanh Nghĩa vội vàng che miệng lại, sau đó cười làm lành: "Quên mất, em đi xem chị.”
Liên Thanh Nhân nhanh tay bắt lấy cổ áo của Liên Thanh Nghĩa: "Em quay trở về cho anh, anh còn không biết tâm địa gian xảo của em sao, em đâu phải đi xem chị gái, rõ ràng là muốn gọi chị rời giường.”
Liên Thanh Nghĩa sờ sờ cái bụng đang kêu ùng ục: "Còn không phải là đói bụng sao, hai chúng ta lại không biết nấu cơm, cũng sắp giữa trưa rồi.”
Lúc này ngay cả bụng Thanh Nhân cũng vang lên, buổi sáng chỉ ăn một chén cháo thưa thớt bột ngô, bọn chúng mười bốn tuổi đang tuổi ăn tuổi lớn, bụng rất trống rỗng, sáng nay lại chơi cả buổi sáng, bụng càng đói hơn, không thể nghĩ được gì nữa rồi.
Lúc Liên Mạt Mạt đi ra, chỉ thấy hai anh em đang cầm tách trà rót nước nóng, trong lòng rất khó chịu, cô không cần nhìn lương thực dư thừa trong nhà cũng biết, đủ ăn cho hôm nay, nhưng tháng mười hai có ngày 31 nha.
Liên Thanh Nghĩa là con thứ tư trong nhà, rất hoạt bát thông minh, nhìn thấy Liên Mạt Mạt đi ra: "Chị, chị dậy rồi à, đã đỡ cảm hơn chút nào chưa ạ?”
Liên Thanh Nhân là con thứ ba trong nhà, tính tình giống cha, thật thà chất phác một chút, lại bởi vì cha quanh năm đi làm xa, anh cả đi bộ đội không ở nhà, phải bưng bộ dáng con thứ, ổn trọng hơn rất nhiều, trừng mắt nhìn Liên Thanh Nghĩa một cái.
"Chị, có phải bọn em đánh thức chị hay không.”
Liên Mạt Mạt nhìn cặp song sinh bộ dáng giống nhau, đứng cạnh nhau, nghĩ đến cái chết sớm của hai em trai, đầu ngón tay ghì chặt vào lòng bàn tay, mới cố nén cảm giác muốn rơi lệ, nhẹ nhàng cười: "Không có, chị đã sớm tỉnh rồi.”
Liên Mạt Mạt thấy em trai thứ hai Liên Thanh Nghĩa nghi hoặc nhìn cô, có chút chột dạ, thằng nhóc này rất khôn khéo: "Các em đói bụng rồi phải không, bây giờ chị đi nấu cơm, một lúc là xong rồi.”