Mạt Mạt nhìn đống thịt, vui vẻ đếm mười sáu đồng đưa cho ông cụ. Hiện tại bán thịt là thịt nguyên chất đã rút xương, Mạt Mạt thầm nghĩ thấy tiếc, xương dê hầm mới bổ dưỡng cho cơ thể, nhưng mà có thể mua được thịt là đã tốt rồi.
Mạt Mạt đem thịt bỏ vào sọt, lảo đảo đứng lên, thấy không ai chú ý liền lén bỏ ba mươi cân thịt vào trong không gian.
Nhìn thấy bán vải dệt thủ công, giá chỉ tám đồng một thước, cô mua hai bộ, một mét sáu.
Đông Bắc có không ít hàng mây tre lá, món ăn làm khô, mộc nhĩ, nấm, mỗi thứ đều mua ba cân, quả phỉ, hạt thông, Mạt Mạt mua nhiều hơn, bỏ mười cân vào trong không gian, lại đến quầy hàng khác, mua ba cân hạt thông cho anh cả, cùng nửa cân đồ ăn khô.
Mạt Mạt đời trước chỉ biết cố gắng học tập thi vào đại học, và cô chưa từng nghĩ sẽ làm thế nào để thức ăn trong nhà phong phú hơn, dù sao cải trắng, khoai tây, ai cũng đều có giống nhau.
Hiện tại sống lại, cô chỉ muốn sống thật tốt cuộc sống nhỏ bé của mình, đến mùa xuân năm sau cô sẽ dẫn hai em trai đi chọn thêm chút thức ăn cùng rau dại trở về phơi khô, mùa đông đến là đã có thể ăn.
Mạt Mạt đi được vài bước, đã nghe được tiếng kêu cạp cạp cạp, đi qua thấy có người bán vịt, nhìn Mạt Mạt đi đến ngồi xổm xuống, bác gái chào đón: "Cháu gái xem con vịt này mập ghê chưa."
Mạt Mạt lén liếm môi, cô đã nghĩ đến các món ngon về vịt, vịt nướng thì không thể làm, nhưng vịt kho thì cô có thể nha.
"Bác gái, con vịt này bác bán thế nào vậy ạ?"
"Cô bé, gà mái bỏ hết lông cùng xương cũng đã hai cân hơn, một đồng năm một con, con vịt này của bác không thể đánh giá bằng gà mái, vậy một đồng được không?"
Mạt Mạt tính nhẩm trong lòng, cô tiết kiệm được hơn hai mươi sáu đồng, mua thuốc lá và rượu cho anh cả là hơn ba đồng, vừa rồi lại tốn hết hai mươi ba đồng, trong tay cô đã không còn nhiều tiền, chỉ còn lại khoảng hai mươi đồng của cha cho, Mạt Mạt biết năm sau hội chợ lớn như vậy sẽ đóng cửa, thôn này cũng không có cửa hàng nào, năm con vịt đều phải bất chấp mua.
"Dạ được bác, năm con cháu đều mua."
Bác gái vui mừng nhận tiền, đưa lồng sắt cho Mạt Mạt.
Mạt Mạt mang theo lồng sắt rất nặng, những gì nên mua cô đều đã mua, thật sự không thể đi đâu được nữa, nên cô chỉ có thể chờ ở cửa chợ.
Hành trình trở về của Mạt Mạt rất cực khổ, năm con vịt kêu cạp cạp còn không nói, nó còn vẫy đạp khiến càng thêm nặng, nhưng không thể bỏ vật còn sống vào không gian nên chỉ có thể cố gắng.
Mạt Mạt đi trên đường vẫn luôn cúi đầu, đột nhiên trên tay nhẹ hơn, vừa ngẩn người ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Hướng Triều Dương: "Sao lại là anh?"
Hướng Triều Dương một tay mang theo lồng sắt, một tay tháo cái sọt ở phía sau Mạt Mạt: "Tôi vừa lúc đi làm việc ở gần đây."
Mạt Mạt cảm thấy phía sau đã nhẹ hơn, cái sọt đã ở trên tay Hướng Triều Dương, mặt cô đỏ lên, cô vẫn nhớ rõ chuyện hôm trước: "Cái đó không cần đâu, tôi tự mình làm được."
Hướng Triều Dương bảo đám người chị dâu Vương đi trước, chờ đám người đó đi được một khoảng xa, anh cúi đầu nhìn chằm chằm Mạt Mạt: "Tôi và anh của em là anh em, quan hệ với em lại không giống nhau, cậu ấy là anh của em, cả đời này đều là vậy."
Mạt Mạt giật mình, theo sau cái bóng đi đến: "Anh nghĩ rằng tôi sợ anh cướp mất anh trai của tôi sao? Cho nên mới có lòng thù địch với anh tôi?"
Hướng Triều Dương hai tay xách theo đồ đi về phía trước: "Chẳng lẽ không đúng?"
Mạt Mạt im lặng, lý do của cô thật không thể nói ra, nếu đã hiểu lầm vậy thì cứ hiểu lầm đi!
Hướng Triều Dương thấy Mạt Mạt im lặng, nghĩ cô thừa nhận: "Buổi tối hôm nay Thanh Bách muốn mời khách, để giới thiệu cô cho hai người bạn khác."
Mạt Mạt ồ một tiếng, tiếp tục cúi đầu bước đi.
Hướng Triều Dương nhướng mày, tâm tình của cô gái nhỏ này đã kém xuống rồi, cô gái này quá dựa dẫm vào Liên Thanh Bách.