Chị dâu Vương cho Mạt Mạt thời gian tiếp nhận, thấy Mạt Mạt cũng không phản đối, liền yên tâm nói tiếp: "Là như thế này, đại đội trưởng Liên cùng doanh trưởng Hướng có quan hệ thân thiết, lại ở cùng một chỗ, chị muốn nhờ em có thể hỏi thăm doanh trưởng Hướng đã đính hôn hay chưa?"
Mạt Mạt: "..."
Xem ra là cô nghĩ nhầm rồi, người ta xem trọng chính là Hướng Triều Dương, may mắn vừa rồi không mở miệng, nếu không sẽ làm mất mặt anh cả.
Mạt Mạt nghẹn nửa ngày: "Chị dâu, sao chị không tự hỏi Hướng Triều Dương, như vậy không cần em kể lại."
Chị dâu Vương nói như thể cô còn nhỏ nên không hiểu: "Con gái là phải cẩn thận, chuyện cọc đi tìm trước thì không tốt, lỡ như người ta đã đính hôn, chẳng phải là làm ra chuyện chê cười à, phải hỏi thăm trước thật tốt mới được."
Mạt Mạt nở nụ cười vô vị: "Em cũng không biết chuyện nhà Hướng Triều Dương, ngày hôm qua cũng là lần đầu em gặp anh ta, chị dâu, em không thể giúp chị được rồi."
Tâm tình chị dâu Vương không tệ, không nhận được thông tin, cũng không làm ra mặt không vui, chỉ cười sang sảng: "Vậy thì chị dâu sẽ nghĩ cách khác."
Trên đường trở về, chị dâu Vương cảm thấy không sao cả, cũng thả lỏng rất nhiều: "Chị nghe chồng chị nói, anh cả của em thường hay nhắc về em, chồng chị còn nói anh cả của em vẫn hay khoác lác về em, nói đại đội trưởng có khuôn mặt chữ điền, em gái cũng xinh đẹp không kém, ngày hôm qua chị cố ý cẩn thận theo dõi em, anh cả của em không phải khoác lác, Mạt Mạt lớn lên thật xinh đẹp."
Mạt Mạt đầu đầy vạch đen: "Anh cả của em thường hay nói về em với mọi người ạ?"
Chị dâu Vương gật đầu: "Người nào đã từng tiếp xúc với đại đội trưởng Liên thì đều không thể không biết."
Mạt Mạt mới phát hiện, anh cả thế mà là một người cuồng em gái, cô đã hiểu, vì sao vừa rồi đi ngang qua nơi nào người ta cũng đều nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt trông như không thể tin được, hóa ra nguyên do là ở chỗ này.
Trở về chỗ mình đã buổi trưa, Mạt Mạt dự đoán buổi trưa anh trai sẽ đến ăn cơm, nên đi vo gạo nấu cơm, cắt cải trắng rồi trộn thành rau trộn, lấy thịt Hướng Triều Dương đem đến cắt một nửa làm thịt kho tàu.
Mạt Mạt đang cắt cải trắng thì nghe tiếng mở cửa, nghĩ anh trai đã trở về nên cũng không xoay người: "Anh ơi, giúp em mang đồ ăn ra phòng khách đi."
Hướng Triều Dương vừa đi đến phòng khách đã dừng chân, xoay người đi vào phòng bếp dọn cơm.
"Anh ơi, giúp em áp xuống bếp lò."
Mạt Mạt khó hiểu sao anh cả hôm nay lại không nói gì, nhưng cũng không nghĩ nhiều, có chút oán trách nói: "Anh à, sao buổi sáng hôm nay anh lại cho Hướng Triều Dương đem bữa sáng đến vậy, em gái anh lớn lên nhìn được như vậy, anh cũng rất tin tưởng người ta. Anh chưa từng nghe câu này qua sao, không có tâm hại người nhưng phải có tâm phòng người."
Hướng Triều Dương sững sờ, sau đó nhướng mày, cô gái này đúng là khá tự tin.
Mạt Mạt nói xong còn nói tiếp: "Đúng rồi, rốt cuộc thì anh đã nói về em với bao nhiêu người rồi, hôm nay em đi đến đâu cũng đều bị người xung quanh nhìn chằm chằm."
Mạt Mạt dừng lại, nghĩ đến chuyện của chị dâu Vương: "Anh cả, anh nói xem đẹp trai như Hướng Triều Dương, cao lớn không có nhà nào cao bằng, về phần gia thế thì không biết, nhưng chỉ mới hai mươi bốn tuổi mà đã có thể là doanh trưởng thì có lẽ cũng không tệ, anh cùng anh ta đứng cùng nhau, tất cả ánh mắt đều chú ý đến Hướng Triều Dương, em muốn anh nên cách xa Hướng Triều Dương một chút, có anh ta ở bên sẽ rất chắn nhân duyên của anh."
Liên Thanh Bách vừa mới vào cửa, thấy phòng khách không có ai liền đi thẳng đến phòng bếp, nghe được lời em gái nói, có chút khó hiểu: "Mạt Mạt, em nói ai chắn nhân duyên của anh?"
Mạt Mạt tức giận xoay người: "Anh không nghe em…" hai chữ "nói chuyện" sau đó đều kẹt lại trong cổ họng cuối cùng lại bị sặc.
"Khụ, khụ khụ."
Nước mắt của Mạt Mạt trào ra, khi nghĩ đến những gì mình đã nói, Mạt Mạt hận không thể tìm một khe hở để cô có thể chui vào.
Liên Thanh Bách vội chạy đến vỗ phía sau lưng cho Mạt Mạt: "Cái con bé này, nói chuyện mà cũng bị sặc, em bao nhiêu tuổi rồi."
Liên Thanh Bách hỏi Hướng Triêu Dương: "Vừa rồi, rốt cuộc hai người đang nói cái gì? Vì sao Mạt Mạt vừa thấy tôi đã hoảng sợ mà sặc."
Hướng Triều Dương vừa muốn mở miệng, Mạt Mạt đột nhiên: "Khụ khụ khụ."