Liên Thanh Bách: “Thì một mình em mà.”
Liên Thanh Bách trong lòng hừ hừ, anh làm sao có thể để Hướng Triều Dương cũng ở đây được chứ, cô nam quả nữ nói chuyện phiếm thì không nói, quan trọng là em gái anh vẫn còn nhỏ, ai cũng đừng nghĩ đến việc nhớ nhung.
Liên Mạt Mạt đạt được đáp án mình muốn thì hài lòng, mang bưu kiện đặt lên bàn giống như vật quý: “Anh trai, đến xem xem em đã đem cho anh đồ ăn gì ngon này.”
Mạt Mạt nhìn thấy anh trai đi đến, liền mở bưu kiện ra. Đầu tiên là lấy hai cái móng heo từ trong giấy kraft ra, đưa cho anh trai: “Anh ngửi thử xem có phải là rất thơm hay không, tổng cộng có bốn cái, em đem đến cho anh hai cái đấy!”
Liên Thanh Bách cầm lấy ngửi ngửi, mắt sáng lên: “Ở đâu mà lấy được móng heo sốt vậy? Mùi vị thật không tồi.”
Mạt Mạt đắc ý hất mặt nhỏ lên: “Đương nhiên là do em làm rồi, lợi hại khoong!”
Liên Thanh Bách rất hài lòng: “Quả nhiên trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả uý. Không tồi, có tài nấu nướng của anh trai năm đó.”
Mạt Mạt bĩu môi, anh trai chỉ biết nấu cháo mà thôi, còn không biết xấu hổ nói là tài nấu nướng.
Đồ mà Mạt Mạt đem đến đều được chọn lựa kỹ càng, hai cái móng heo, sáu phần tỏi băm, hai cân rưỡi lạp xưởng, đóng đầy hai bình thủy tinh bắp cải xào cay, hai cân bún. Còn có sủi cảo đông lạnh nhân thịt bắp cải, ước chừng khoảng hai cân, đây là để cho anh trai ăn vào đêm giao thừa, lại còn bốn quả táo, tất cả đồ ăn đều đã ở đây rồi, nhiều hơn nữa Mạt Mạt không dám cầm.
Những đồ ăn này thật sự làm cho Liên Thanh Bách bất ngờ không nhỏ: “Con nhóc em sẽ không lấy hàng tồn ở nhà đem đến đây hết đó chứ!”
Mạt Mạt nói dối nhiều rồi, ngày càng tự nhiên hơn, mặt không đỏ: “Không có đem hết, mùa màng năm nay tốt, lại sắp gần Tết, tháng này lượng lương thực của mỗi người nhiều hơn một cân, các loại thực phẩm phụ cũng nhiều hơn không ít.”
Sau đó Mạt Mạt lại nói một lượt chuyện về con cá chép nặng hơn ba cân đã bắt được, Liên Thanh Bách cũng đã ba năm rồi chưa quay về, không nghĩ nhiều liền tin luôn.
Mạt Mạt cười thần bí, lại từ dưới đáy của bưu kiện lấy ra mười hộp thuốc lá Hải Tân, hai hào một hộp, vào thời điểm đó thường là những người công nhân kỹ thuật cấp bốn trở lên mới hút, còn có một bình rượu Cảnh Chi Bạch Kiền, một đồng một bình.
“Phiếu thuốc lá là em lấy của cha đấy, rượu thì sắp Tết nên không cần phiếu, thế nào, em tốt không?”
Những thứ Liên Thanh Bách thích toàn bộ đều ôm vào trong lòng: “Anh quả nhiên thương em không lãng phí.”
“Em là người có lương tâm, không giống một số người nào đó, ba năm cũng không về nhà.”
Liên Thanh Bách vội vàng xin tha thứ: “Anh sai rồi được chưa! Đây không phải là do trong đội đều có việc gấp hay sao, kỳ nghỉ đều bị mượn đi mất, anh đảm bảo, năm sau nhất định sẽ quay về.”
Chớp mắt đã năm giờ rồi, Mạt Mạt một ngày chưa ăn cơm, trên đường đi chỉ ăn có mấy viên kẹo, sớm đã đói muốn chết rồi.
Than trên bếp lò vẫn luôn được ép xuống, thông một chút là được, Mạt Mạt nấu mì, món ăn chính của buổi tối là mì sợi, còn về món ăn kèm, hai anh em lại có sự bất đồng.
Theo như ý của Mạt Mạt, có bắp cải cay rồi, cắt thêm một cây lạp xưởng là xong, nhưng mà anh trai không đồng ý, buổi tối Hướng Triều Dương cũng đến, lấy ra một cái móng heo thì không nói, nhưng phải lấy thêm một cây lạp xưởng ra.
Ba món ăn, có chút không đẹp mắt, Mạt Mạt đang không thích Hướng Triều Dương, cũng phải nghĩ cho mặt mũi của anh trai, cắt nửa cái bắp cải, bắp cải hầm khoai tây, mấy lá bắp cải còn thừa định dùng bắp cải để nấu với nước mì, miễn cưỡng cũng được tính là bốn món ăn và một món canh.
Năm giờ rưỡi, đồ ăn đã được đem lên bàn, có tiếng gõ cửa, Liên Thanh Bách đi khỏi nhà bếp ra mở cửa. Mạt Mạt nghe thấy: “Tôi nói cậu làm sao lại đến muộn như thế, thì ra là cậu đi mua sắm, không tồi, đều là đồ tốt.”