Chương 25: Chương 25

Sau khi Vu Tiếu cầm tiền trực tiếp gửi vào ngân hàng năm trăm đồng, cô dùng chứng minh thư của mình mở một tài khoản ở ngân hàng.

Vu Tiếu gửi tiền xong lại nói: “Mẹ, mẹ suy nghĩ cho em trai hơn đi, em trai mới sáu tuổi, sau này việc cần dùng đến tiền còn rất nhiều. Trương Vĩ Quốc và Trương Na cũng không phải người tốt lành gì, đừng để bọn họ làm hại em trai.” Cô thừa nhận mình cố ý gây xích mích, cô mới không muốn bọn họ được sống tốt đâu: “Mẹ nghĩ xem, Trương Hạ còn định dùng danh nghĩa mua căn nhà để lấy luôn, trong lòng ông ta, Trương Vĩ Quốc mới là quan trọng nhất.”

“Được rồi, mày nhận lấy khoản tiền này xong thì an phận xuống nông thôn đi, đừng gây chuyện cho tao.” Dư Phương nói như vậy nhưng thực tế bà hiểu ý của Vu Tiếu rồi.

Dư Phương rất ích kỷ, nếu Vu Tiếu cứ nói gì đó về Trương Hạ, Trương Vĩ Quốc, Trương Na, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của Dư Phương và Trương Hoa Binh, bà ta cũng chẳng thèm quan tâm. Nhưng Vu Tiếu lại lấy danh nghĩa suy nghĩ vì Trương Hoa Binh, Dư Phương không thể không để ý.

Vu Tiếu cũng không tranh luận với Dư Phương, cô lấy được tiền rồi, từ nay trở đi không qua lại với nhà họ Trương. Còn về việc Dư Phương và Trương Hoa Binh sẽ thế nào, cô cũng chẳng quan tâm.

Lúc bọn họ vào ngân hàng rút tiền, người nhà họ Vu đứng ở bên ngoài đợi, lúc bọn họ đi ra, bà nội Vu tiến lên hỏi Vu Tiếu: “Mẹ cháu đưa tiền cho cháu chưa?

Đừng trách bà hỏi trực tiếp, bà sợ cháu gái đi vào bị Dư Phương dụ dỗ, lại phải chịu oan ức.

Vu Tiếu đương nhiêu hiểu ý của bà nội Vu, nếu như không hiểu câu chuyện còn tưởng rằng cái bà nội Vu hỏi là tiền, nhưng Vu Tiếu biết bà nội Vu thực ra đã chống lưng cho cô. Vu Tiếu nói: “Đưa rồi, chỉ còn đợi phiếu của chú Trương nữa thôi.”

Trương Hạ đã làm hai mươi năm ở xưởng, mượn một ít phiếu cũng rất dễ dàng. Bọn họ vừa nhắc đến ông ta, ông ta liền thở phì phò chạy đến. Ông ta quả thực chạy rất vội, tý nữa còn phải đi làm. Vì việc hôm nay ông ta đã đi làm muộn rồi. Ông ta đến trước mặt Vu Tiếu, từ trong túi áo móc ra một đống phiếu: “Hi vọng mày nói lời giữ lấy lời, sau này đừng đến làm phiền chúng ta nữa, nhưng mà có đến cũng vô dụng, mày đã viết giấy bảo đảm, tự nguyện thay Na Na xuống nông thôn, cầm những thứ này xong sẽ không còn quan hệ gì với chúng ta nữa.”

Vu Tiếu không hề khách sáo đếm phiếu ngay trước mặt Trương Hạ, cho dù là phiếu lương thực hay phiếu thịt, có một lạng, hai lạng, năm lạng, nửa cân, cô cháu đếm rất chậm, khiến Trương Hạ đang vội đi làm tức gần chết. Cuối cùng Trương Hạ bỏ Dư Phương lại, còn mình thì đi làm, dù sao đã xé rách mặt rồi thì ông ta còn đợi cái gì nữa?

Dư Phương cũng muốn giục Vu Tiếu nhanh lên, nhưng thấy mẹ chồng cũ nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, bà ta cũng không dám. Mãi mới đợi Vu Tiếu đếm xong phiếu, bà ta cũng vội vàng đi mất. Còn về việc Vu Tiếu xuống nông thôn, bà ta cũng chẳng thèm hỏi thêm một câu nào.

Bà nội Vu nhìn xong không nhịn được oán trách: “Làm gì có ai làm mẹ như vậy?”

Ông nội Vu nói: “Được rồi, ngay trước mặt con trẻ, đừng nói nữa.”

Bà nội Vu nói: “Chính vì ngay trước mặt con trẻ tôi mới nói, để cho nó nhớ kĩ mẹ ruột nó là người như nào, để đỡ sau này lại bị lừa. Năm đó nếu nó không đi theo mẹ nó thì…haiz…”