Hiếm khi người nhà họ Vu xin nghỉ, cũng hiếm khi thuê xe bò của đại đội, nên đại đội trưởng đương nhiên sẽ đồng ý.
Vu Tiếu từ huyện lị đến đại đội, lúc đi mất ba tiếng đồng hồ, lần này dùng xe bò đi từ đại đội đến huyện lị chỉ mất một tiếng rưỡi. Xe bò không thể đi vào huyện lị, trừ phi có tình huống khẩn cấp, bởi vì bò phải đái ỉa, sẽ ảnh hưởng đến huyện lị. Vì vậy xe bò phải để ngoài huyện lị, được Vu Tiếu chỉ đường, người nhà họ Vu hùng hổ đến nhà họ Trương.
Lúc này người nhà họ Trương vừa mới ngủ dậy, việc xảy ra ở bệnh viện giữa Vu Tiếu và Dư Phương, Trương Hạ cũng đã biết, ông ta ra vẻ đạo mạo. Hôm qua lúc Dư Phương nói, Trương Hạ nói như thế này: “A Phương à, Tiếu Tiếu thay Na Na xuống nông thôn, chúng ta nên bù đắp. Nhưng mà những việc khác anh không tiện xen vào, dù sao Tiếu Tiếu cũng không phải con ruột của anh. Nếu anh can thiệp vào sẽ bị người khác dị nghị, em là mẹ ruột của Tiếu Tiếu, việc này em quyết định là được.” Nói thì dễ nghe nhưng sao Trương Hạ có thể không hiểu tính cách của Dư Phương chứ? Để Dư Phương làm chủ rõ ràng là không muốn đưa Vu Tiếu số tiền đó.
Nhưng trong lòng Dư Phương lại cảm thấy Trương Hạ thật tốt.
Lúc này khu nhà cho công nhân ở huyện lị đang là giờ mọi người thức dậy, bởi vì người nhà họ Vu đến sớm vì vậy người đi bên ngoài rất ít. Cũng bởi vậy mà lúc người nhà họ Vu đến không hề thu hút sự chú ý của người khác.
Nhà họ Trương ở tầng ba, bởi vì Trương Hạ là nhân viên lâu năm của xưởng, tuổi nghề tương đối dài, vì vậy căn nhà được chia cho này diện tích không hề nhỏ, có ba phòng. Vừa hay Trương Hạ và Dư Phương một phòng, Trương Na và Vu Tiếu một phòng, Trương Vĩ Quốc và Trương Hoa Binh một phòng. Trương Vĩ Quốc là con trai của Trương Hạ và vợ trước, Trương Hoa Binh là con trai của Trương Hạ và Dư Phương.
Sau khi đến nhà họ Trương, Vu Tiếu gõ cửa: “Mẹ ơi, mở cửa, mẹ ơi…”
Bởi vì chuyện hôm qua nên Dư Phương nghẹn một bụng tức giận, lúc này nghe thấy tiếng của Vu Tiếu, bà ta hừ lạnh một tiếng: “Nha đầu chết tiệt rốt cuộc cũng về rồi, xem tao xử lý mày như nào.” Bà ta tưởng rằng không cần mình ra tay Vu Tiếu đã khuất phục, vì vậy trong giọng nói đầy sự đắc ý. Đương nhiên, bà ta sẽ không để Vu Tiếu đứng ngoài đợi, bởi vì Dư Phương coi trọng thể diện, sợ tý nữa có người đi làm nhìn thấy sẽ hỏi Vu Tiếu, cũng sợ mồm Vu Tiếu không ngậm chặt, nói gì đó ở bên ngoài, dù sao những lời uy hiếp của Vu Tiếu bà ta vẫn còn nhớ rất rõ.
Dư Phương trầm mặt đi mở cửa: “Nha đầu chết tiệt, lúc ở viện…”Lời mắng mỏ đột nhiên dừng lại, bởi vì người đứng bên ngoài thực sự quá nhiều khiến bà ta bị dọa sợ hãi. Toàn những khuôn mặt quen thuộc, đợi đến lúc bà ta kịp phản ứng thì Vu Tiếu đã đẩy cửa ra đưa người nhà họ Vu đi vào.
Dư Phương mím môi muốn nói chuyện nhưng nhất thời lại không biết phải nói gì.
Bà nội Vu vừa vào nhà liền nói: “Dư Phương, cô và người nhà này đều là người coi trọng thể diện, tôi tin rằng cô cũng không muốn làm lớn chuyện đúng không?” Ánh mắt phát sáng nhìn chằm chằm Dư Phương, có cảm giác như không còn gì để mất.
Dư Phương lấy lại tinh thần vội vàng cười nói: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây? Tiếu Tiếu gây phiền phức cho mẹ sao? Để sau này con dạy dỗ nó.”
“Không dám.”