Chương 12: Chương 12

"Việc xuống nông thôn chúng ta cũng không hiểu cho lắm, tên đã báo lên trên rồi có thể gạch bỏ không? Nếu như muốn gạch bỏ, nhà chúng ta cũng chẳng có mối quan hệ nào, chỉ sợ phải dùng các mối quan hệ của cha cháu lúc sinh thời.”

Vu Tiếu lắc đầu nói: "Cha đã mất rồi, các mối quan hệ của cha có thể không dùng thì đừng dùng. Sinh thời cha là anh hùng, sau khi chết cháu cũng không muốn người khác coi thường ông, đến cười nhạo ông. Hơn nữa, các mối quan hệ phải dùng vào việc cần dùng, không chừng sau này nhà họ Vu còn phải dùng đến các mối quan hệ này. Về việc xuống nông thôn, cháu cũng bằng lòng đi, có thể xây dựng nông thôn."

Nghe Vu Tiếu nói như vậy, bà nội Vu thấy hơi vui mừng. Thấy cháu gái biết bảo vệ cha của mình, xem ra cũng không đến mức bạc tình bạc nghĩa. Có lẽ là do mấy năm nay đứa trẻ vẫn còn nhỏ nên bị con dâu trước quản lý.

Đột nhiên hệ thống nguyên chủ phát ra tiếng: Đạt được 21 điểm thiện cảm của Trình Thúy Hoa.

Hệ thống nguyên chủ đột nhiên phát ra tiếng khiến Vu Tiếu bị dọa giật cả mình. Trình Thúy Hoa là ai? Lập tức cô biết được từ trong ký ức của nguyên chủ, chính là bà nội Vu. Bà nội Vu cho 21 điểm thiện cảm, nhiều vậy hả?

Bà nội Vu hỏi: “Vậy bây giờ cháu có dự định gì?”

Vu Tiếu nghĩ rồi nói: “Cháu…hôm nay cháu suýt nữa bị đâm chết, cháu thấy mình vừa dạo một vòng quỷ môn quan nên đã hiểu rõ rất nhiều việc. Mẹ của cháu bà ấy…bà ấy bây giờ đã có gia đình của mình, có việc gì bà ấy cũng đặt cái nhà đó lên hàng đầu, bây giờ trong lòng bà ấy cháu đã không còn là gì nữa rồi. cháu…cháu muốn chuyển hộ khẩu về, cháu không muốn trong hộ khẩu của cha cháu không cháu ai.”

Bà nội Vu nói: “Bà từng gặp thanh niên trí thức ở đây, thanh niên trí thức xuống nông thôn đều phải chuyển hộ khẩu. Bây giờ hộ khẩu của cháu ở nhà họ Trương, đến lúc đó thì cháu chuyển luôn hộ khẩu về đại đội của cháu là được.” Ý của bà là chuyển qua chuyển lại quá rắc rối.

Vu Tiếu cũng không quan tâm chuyện này nữa, cô lại nói: “cháu đã ra điều kiện với mẹ cháu, thứ nhất: lúc cha mất có hai trăm đồng tiền thăm viếng, mẹ cháu cầm một trăm đồng, cháu đồng ý về nông thôn thay cho cháu gái nhà họ Trương, nhưng mẹ cháu phải đưa cho cháu năm mươi đồng tiền thăm viếng. Thứ hai: Trợ cấp gia đình liệt sĩ của cha cháu, mỗi tháng năm đồng, trợ cấp đến năm cháu mười tám tuổi là hai năm, khoản tiền này mẹ cháu đang nhận, cháu muốn mẹ cháu một lần đưa hết tiền trợ cấp gia đình liệt sĩ hai năm nay cho cháu, tổng cộng một trăm hai mươi đồng.”

Còn về chuyện cô đòi căn nhà ở huyện lị giá năm trăm đồng, cô không nói. Nếu nói việc này ra, cô không biết người nhà họ Vu có đến tranh căn nhà đó không. Nếu người nhà họ Vu đến tranh, Dư Phương sẽ đưa số tiền trợ cấp đó cho cô sao? Cô cũng không biết. Cô định dùng việc này để uy hiếp Dư Phương.

Lúc cô bàn điều kiện với Dư Phương, cô không hề biết nguyên chủ biến thành hệ thống. Cô chỉ nghĩ cảnh ngộ của nguyên chủ bi thảm như vậy, không bằng cô đòi một khoản từ phía Dư Phương, để lúc xuống nông thôn sống tốt hơn. Nhưng nếu nguyên chủ đã trở thành hệ thống của cô, vậy những thứ thuộc về nguyên chủ, cô phải hỏi cô ấy, dù sao cô và nguyên chủ là giao dịch công bằng.