Chương 10: Chương 10

Năm đó lúc đến chuyển hộ khẩu đã từng nói có hộ khẩu huyện lỵ thì sẽ được ăn ngũ cốc, nhưng nhìn dáng vẻ của cháu gái nội, sao còn gầy hơn cả người ở nông thôn nữa thế này?

Vu Tiếu cố nặn ra một nụ cười cứng đờ: “Bà nội, là cháu.”

Theo bà nội Vu thấy, nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc, bà nói: “Cháu vào nhà trước đi, một mình cháu đến đây sao? Còn chưa ăn tối chứ gì?” Trong lòng bà âm thầm suy tính.

Vu Tiếu gật đầu: “Cháu… cháu vừa mới chạy ra từ bệnh viện, cháu…” Giọng điệu rất là ủy khuất. Song, Vu Tiếu rốt cuộc vẫn không phải diễn viên, không biết diễn kịch, không thể quản lý tốt biểu cảm trên mặt, vì thế cô cúi đầu xuống, cúi xuống rồi thì không ai có thể thấy được vẻ mặt của cô nữa.

Theo bà nội Vu thấy, đứa nhỏ không có cách nào mới đến nơi này. Bà thở dài một hơi rồi nói: “Ăn cơm trước đã.” Nói xong, bà đứng dậy đi xới cơm.

Trong nồi vẫn còn một ít cháo khoai lang, cháo được cho nhiều nước, nấu đến khi nát nhừ. Bởi vì buổi tối không cần làm việc, người trong nhà lại nhiều, cho nên cơm tối cơ bản đều ăn như vậy, dễ no, còn có thể tiết kiệm lương thực. Tuy ăn như vậy nhanh đói nhưng lúc đói thì đã ngủ rồi, còn ai biết gì nữa đâu?

Một ngày ba bữa, buổi sáng và buổi trưa sẽ ăn nhiều một chút, đến tối thì ăn ít lại.

Nhưng có ăn ít hơn nữa thì đàn ông cũng ăn nhiều hơn phụ nữ, phần còn lại trong nồi vốn là của mấy người đàn ông, bà nội Vu lấy ra một bát lớn, sau khi múc đầy, trong nồi chỉ còn lại một nửa. Sở dĩ dùng bát lớn là vì nghĩ bát nhỏ không đủ ăn, nếu đợi ăn xong còn múc tiếp thì e rằng trong nồi đã chẳng còn gì.

Bà nội Vu bưng bát lớn cháo khoai lang đến trước mặt Vu Tiếu và nói: “Ăn trước đã, có chuyện gì chờ ăn xong lại nói.”

Vu Tiếu cũng không khách sáo: “Cảm ơn bà nội.” Nói xong liền vùi đầu ăn ngấu nghiến. Đã một ngày không ăn gì, cô đã đói gần chết, vừa đói vừa mệt. Người nhà họ Vu giật mình khi thấy tướng ăn của cô. Chẳng qua bọn họ đều nhanh chóng vùi đầu ăn phần mình, nhiều thêm một người ăn chung, nếu không ăn nhanh chút thì phần ăn của bọn họ sẽ ít đi một chút.

Trên bàn ăn của nhà họ Vu cũng không có đồ ăn gì, một đĩa dưa muối, một đĩa củ cải khô. Vu Tiếu không gắp đồ ăn, món cháo khoai lang không ngon miệng đối với người ở thời đại này lại rất vừa miệng với cô. Tuy nhiều nước nhưng lúc này cô đang khát, cho nên dù là trà thì cô cũng uống một cách sảng khoái. Thậm chí còn không cần dùng muỗng, trực tiếp bưng bát lên uống.

Ở trong mắt người nhà học Vu lúc này, đứa nhỏ này là quỷ đói đầu thai hay sao? Xem ra cuộc sống của con bé ở huyện lị rất khổ.

Vu Tiếu mới hai ba ngụm đã uống hết cháo trong bát, sau đó thả bát xuống.

Tâm trạng của bà nội Vu lúc này rất phức tạp, bà nói: “Trong nồi vẫn còn một ít, ta đi múc thêm cho cháu.”

Vu Tiếu vội vàng nói: “Không cần đâu bà nội. Cháu… hôm nay cháu tay không mà đến, ngay cả lương thực cũng mang theo, ăn không một bữa của mọi người đã áy náy lắm rồi, cháu đã no rồi, không cần lấy thêm cho cháu đâu.”