nhưng bây giờ cô vĩnh viễn cũng không trở về nhà được, sẽ không còn gặp lại ba mẹ, nghĩ tới đây thôi nước mắt bất giác chảy xuống.
Mẹ Thẩm vừa đẩy cửa bước vào nhìn thấy con gái nằm khóc trên giường, bà chạy nhanh tới : “ Không được khóc.”
Lúc trở về bác sĩ còn cố ý dặn dò, không được để con gái bà xúc động mạnh, càng không thể bị kích thích, không tốt cho việc phục hồi của Thẩm Mỹ Hoa.
Thẩm Mỹ Hoa nghe thấy lời Mẹ Thẩm nói, không muốn bà trông thấy bộ dáng thảm hại của mình, cô cuối đầu lau khô nước mắt, họ nhẹ che giấu cảm xúc của mình. Cô duỗi tay tiếp nhận bát nước trên tay Mẹ Thẩm uống một ngụm.
Mẹ Thẩm ngồi một bên nhìn con gái cầm chén nước đã uống cạn, duỗi tay tiếp nhận đặt một bên trên bàn, bà đứng dậy bưng thức ăn tới.
“Thừa dịp còn nóng con ăn đi.”
Thẩm Mỹ Hoa nhìn Mẹ Thẩm đưa tới cháo cùng có chút biến đen màn thầu, trong chén cháo có vài hạt gạo còn lại là nước.
“Con không đói bụng, ăn không vô.” Cô lắc lắc đầu, không có đi tiếp đồ ăn của Mẹ Thẩm, cô bây giờ cái gì cũng không muốn ăn, dạ dày cuồn cuồn chỉ muốn nôn, ăn vào rồi cũng muốn phun ra.
“Ít nhiều con cũng ăn một chút, đem cháo uống đi.” Mẹ Thẩm thấy con gái không muốn ăn, liền nhét chén cháo vào tay cô, dù sao cô cũng mê man hai ngày, bây giờ còn không chịu ăn cơ thể không chịu nổi, đến tối bụng sẽ càng thêm khó chịu
Thẩm Mỹ Hoa đẩy vài lần cũng chưa đẩy xuống được, đành phải tiếp nhận chén một ngụm một ngụm uống trong chén cháo.
Sau khi ăn xong, hai người đều không có nói chuyện, trong phòng có chút an tĩnh.
Thẩm Mỹ Hoa thấy Mẹ Thẩm muốn nói lại thôi nhìn cô, miệng trương vài lần đều không có phát ra tiếng, chủ động mở miệng hỏi: “Mẹ, người muốn nói cái gì liền nói.”
Mẹ Thẩm ngước mắt nhìn con gái bao vải trắng đầu, mắt cọ một chút đỏ, mở miệng nói: “Mỹ Hoa, lần sau cũng không thể như vậy, con nếu là có bất trắc gì, con làm mẹ sống thế nào.”
Bà vừa nói xong, nghĩ đến lúc ấy nhìn con gái ngã trên mặt đất, nền đất toàn là máu, hình ảnh ấy làm bà khiếp sợ không thôi, nếu như lúc đó bọn họ tới chậm một bước, có phải sẽ không còn được gặp con gái nữa không.
Thẩm Mỹ Hoa thấy Mẹ Thẩm vừa nói vừa rơi nước mắt, cô có chút tay chân luống cuống, cô lần đầu tiên gặp trưởng bối khóc trước mặt mình, thật sự không biết phải làm sao mới phải.
“Đừng khóc.” Nàng duỗi tay thử vỗ vỗ bả vai Mẹ Thẩm, không biết như vậy được chưa, đây là lần đầu cô an ủi trưởng bối. Mẹ Thẩm vừa nghe khóc còn lợi hại hơn.
Cô không biết nên làm cái gì mới tốt, có chút bối rối nhấp nháy môi, thử nói: “Con sẽ không đập đầu vào tường nữa.”
Mẹ Thẩm khóc thương tâm như vậy là vì thấy Thẩm Mỹ Hoa tìm chết, nếu cô khẳng định mình không làm việc ngu ngốc như vậy nữa thì bà sẽ không thương tâm như vậy.
“Thật sự?” Mẹ Thẩm dừng tiếng khóc hỏi lại.
“Thật sự, không lừa mẹ.” Cô làm Mẹ Thẩm an tâm, đâm tường như vậy cũng rất đau, đụng phải cũng không thể quay về, nếu đã như vậy thì cô làm việc ngốc này thêm lần nữa để làm gì. Khiến mình thêm chịu tội sao, cô cũng chưa bị đụng đến hỏng đầu đâu.
Mẹ Thẩm nghe cô nói như vậy liền buông tâm, duỗi tay giữ chặt tay cô: “Mỹ hoa, con rể là người tốt, con thành thành thật thật cùng hắn sống qua ngày, cuộc sống sẽ không kém. Còn về Lý Đại Ngưu, người kia ngươi hãy quên đi, hai người các ngươi không thích hợp.”
Thẩm Mỹ Hoa nghe Mẹ Thẩm nhắc đến Lý Đại Ngưu, cô từ trong trí nhớ biết được, nguyên lai Lý Đại Ngưu chính là người trong lòng của nguyên chủ, về sau hai người còn sinh đứa nhỏ.
Mẹ Thẩm thấy con gái không nói lời nào, càng xiết chặc tay cô: “Mỹ Hoa, con nghe lời mẹ đi, mẹ là muốn tốt cho con, con còn có Nguyên Bảo, nếu con thật sự ly hôn, vậy Nguyên Bảo thì sao, sau này thằng bé làm sao ngẩng đầu trước mặt người khác làm người.”
Bà không thể để con gái cùng con rể ly hôn, Lý Đại Ngưu người này không phải thứ tốt lành gì, bà có chết cũng không để con gái cùng tên kia ở cùng nhau.
Thẩm Mỹ Hoa nghe lời Mẹ Thẩm nói lấy lại tinh thần, nhìn Mẹ Thẩm u sầu cô không đành lòng, vội mở miệng:” Mẹ, con có chút đau đầu, chuyện này chúng ta để sau rồi hãy nói.”
Đầu cô hỗn loạn muốn chết, còn không biết mình phải đối mặt với cuốc sống này như thế nào mới tốt, bây giờ cô chỉ muốn một mình, cô cần suy nghĩ thật kỹ.
.
Mẹ Thẩm thấy cô lại giống trước kia, không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Bà biết đây là con gái còn chưa chết tâm với tên Lý Đại Ngưu kia, nghĩ đến sau này con gái thật sự ly hôn với con rể, lòng bà liền nóng lên. Nước mắt cứ thế tuông rơi, nói đến là đến.
Thẩm Mỹ Hoa nhìn Mẹ Thẩm ngồi ở mép giường rớt nước mắt, cô cũng không nói lời nào, nếu hôm nay cô không tỏ thái độ, Mẹ Thẩm sẽ ở nàng mép giường khóc một đêm, nhất định ầm ĩ không chịu rời đi. Nghĩ một chút cô mở miệng nói: “Mẹ, người đừng khóc, con về sau sẽ không nghĩ đến… Lý Đại Ngưu.”
Dựa theo tình hình hiện tại, chắc chắn khoảng thời gian này nàng có muốn về nhà cũng về không được, nếu thật sự không quay về được. Vậy cô cùng cậu nam chủ có ly hôn đi chăng nữa, cô cũng nhất định không dính dáng tới Lý Đại Ngưu, càng không cùng tên đó ở chung một chổ.
Mẹ Thẩm nghe con gái nói, đồng tử co rút lại, lập tức ngẩng đầu nhìn con gái xác định cô là nói thật hay giả. Bà nhếch khóa miệng, tâm có chút giật mình: “Thật sự? Con không được lừa mẹ.”
“Không lừa người.” Thẩm Mỹ Hoa khẳng định, lời nói dứt khoắc chắc chắn. Cô không có ngốc đâu.
Loại đàn ông sau kết hôn còn bạo lực gia đình, sau nữa còn cùng con trai tranh giành nữa nhân, cô có đập đầu vào tường chết một trăm lần cũng sẽ không tìm loại đàn ông như vậy mà thông đồng. Mệnh cô còn dài, còn chưa hưởng phúc đủ đâu.