Thẩm Mỹ Hoa tâm tình phức tạp, cô nhìn một chút quần áo còn xót lại, tính toán ngày mai nên sớm đi vào huyện mua bông, bọn nhỏ ngay cả kiện áo khoát cũng không có mà mặc, không lẽ cứ chốn trên giường quấn chăn.
“Ngủ đi, buổi tối không ăn, ngày mai ta muốn đi vào huyện, buổi chiều mới trở về, ngày mai ta sẽ chuẩn bị thức ăn sẳn đem đến phòng, các con đói bụng thì tự lấy ăn.” Thẩm Mỹ Hoa bàn giao sự tình.
Trong nhà đồ ăn chỉ đủ ăn thêm một bữa, ngày mai cô muốn đi ra ngoài, cũng không thể bỏ đói bọn nhỏ cả ngày được, huống hồ cô cũng không biết sẽ đi bao lâu.
Nguyên Bảo vùi trong lòng ngực anh tra, nhìn xem miệng mẹ đóng đóng mở mở, nó không để ý nàng muốn nói gì, tay nhỏ gắt gao nắm chặt quần áo trên người.
Cô đợi một lát cũng không đợi được bọn nhỏ đáp lời mình, Thẩm Mỹ Hoa không cưỡng bách, nhìn một chút, ươc lượng độ dài rộng quần áo, chuẩn bị đi Cung Tiêu Xã mua bao nhiêu bông thì đủ.
Thẩm Mỹ Hoa trở lại phòng bếp rửa chén, dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, đem phòng bếp thu thập thỏa đáng, trở lại phòng đem phiếu tem nguyên chủ cất ra xem kĩ, lên kế hoạch cho ngày mai.
Trong túi nhỏ hoa hòe lòe loẹt rất nhiều phiếu, cái gì cũng có. Cô phân loại từng tờ một, giống nhau xếp một bên. Dựa theo kí ức tìm được túi xách nguyên chủ thường dùng sắp xếp lại tiền và phiếu.
Thẩm Mỹ Hoa viết đầy mặt giầy, sau đó xóa xóa sửa sửa mất hết nửa buổi chiều, trời gần tối mới hoàn thành. Biết sao được, niên đại này mua gì cũng cần phiếu phải tính toán chi li mới đủ dùng.
Buổi tối trước đi ngủ đi qua nhìn Nguyên Bảo cùng Đại Lực, thấy bọn họ nằm thành thật trên giường, cô khép nhẹ cửa về phòng mình nghĩ ngơi.
Thẩm Mỹ Hoa nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, nghĩ tới nơi đây sẽ là nhà mình, trong lòng hụt hẫng. Cảm giác khó chịu không tài nào gạt bỏ được, cô hít một hơi sâu bình phục tâm tình, chuyện gấp rút bây giờ là mua lương thực, giải quyết cái ăn trước mới quan trọng.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, cô vội rời giường, đem lương thực còn dư lại làm thành bánh canh, tay chân nhẹ nhàng tiến lại phòng bọn nhỏ, đặt tốt đồ ăn thấy bọn nhỏ không tỉnh mới khép cửa hướng về huyện thành đi.
Trên đường tuyết rơi dày, đánh thành đoàn, Thẩm Mỹ Hoa cẩn thận chú ý dưới chân sợ té ngã, hơi thở phả ra khói trắng xóa, từ đây tới huyện mất hai tiếng đi bộ, cô phải đi nhanh hơn mới kịp.
Càng đi sắc trời càng sáng, trên đường người đi lại cũng nhiều hơn, Thẩm Mỹ Hoa dựa theo trí nhớ đi về phía Cung Tiêu Xã, nơi này trong huyện cũng không lớn lắm, chỉ có một tầng, cửa treo tờ giấy trắng ghi : CUNG TIÊU XÃ.
Cô mới đi tới cửa, người trong quầy đồng loạt hướng ánh mắt nhìn về phía cô.
“Đồng chí khỏe, yêu cầu mua cái gì?” nhân viên đứng quầy lên tiếng chào hỏi, cô ấy thấy Thẩm Mỹ Hoa nhìn bình muối nên chủ động chào hỏi.
“Muối bán thế nào?” Thẩm Mỹ Hoa đứng gần quay quan sát hạt muối, có chút to, không tinh mịn như đời sau.
“Ba phân một cân.”
Ba phân một cân không phải quá mắc, đời sau một túi muối cũng hai đồng, nhiều hơn hai đồng vẫn tiện nghi, muối quý chút tầm mấy chục đến mấy trăm cũng có.
“Lấy hai cân.” Thẩm Mỹ Hoa muốn nhân viên bán hàng trực tiếp cân cho cô.
“Đồng chí ngài cầm hảo.” nhân viên bán hàng gói kĩ trao tận tay.
Thẩm Mỹ Hoa cầm muối đi xem một chút bông.
“Đồng chí, đứa bé tám tuổi cùng năm tuổi cần bao nhiêu bông làm áo bông ?” Thẩm Mỹ Hoa nói xong khoa tay múa chân diễn tả chiều cao của Nguyên Bảo và Đại Lực.
Nhân viên bán hàng nhìn nàng động tác, trong lòng nhảy số, mở miệng nói: “Khoảng chừng hai cân bông.”
“Vậy lấy hai cân.” Thẩm Mỹ Hoa móc tem bông trong túi nguyên chủ, tối hôm qua lúc kiểm phiếu nàng biết rõ số lượng, mua hai cân vẩn đủ.
“Đồng chí, chúng tôi chỉ còn lại nửa cân, nếu không chờ hàng tới lại mua, mười ngày sau liền có.” nhân viên bán hàng mở miệng nói.
Hôm nay lãnh đạo mở họp có nói qua, bông nhanh nhất cũng phải mười ngày mới về tới, nếu là chậm trễ thì phải chời đến nửa tháng.
Mười ngày lâu lắm, Đại Lực cùng Nguyên Bảo còn đang chờ cô sửa áo bông mới, Thẩm Mỹ Hoa nhấp môi có chút sầu
Nhân viên bán hàng thấy cô không đáp lời, nghĩ nghĩ mở miệng nói:
“Bông mới thì không có đủ, nhưng có thể dùng bông cũ trộn lẫn với nhau dùng tạm.”
Thẩm Mỹ Hoa vừa nghe đến đó liền có tính toán, bọn nhỏ vừa thay chăn cũ, trên đó còn bông, tuy là cũ nhưng dùng tạm vẩn được. Chờ bông mới về lại mua thêm thay cái mới củng ổn.
“Vậy trước lấy nửa cân đi.” Cô vừa nói xong, tay vừa cầm tiền đưa Nhân viên bán hàng thanh toán.
“Tôi muốn xem chút vải.” Thẩm Mỹ Hoa thấy Nhân viên bán hàng khóa ngăn tủ vặn không ra.
Nói xong cô tiến về quầy vải, Đại Lực bọn họ chỉ có một kiện áo khoát, tăm rửa sẽ không có đồ thay, cô chuẩn bị mua vài tấm vải mới mau thêm mấy kiện đồ cho bọn nhỏ thay đổi.
“Đồng chí, vải này thế nào.” Thẩm Mỹ Hoa chỉ vào miếng vải đen trên quầy hàng, nàng không biết nó làm bằng chất liệu gì, nhìn có chút thô ráp.
Nhân viên bán hàng thoáng nhìn, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Một thước ba mao ba.”
Ba mao ba như vậy mắt? Bông bất quá một mao hai thôi.
Một thân quần áo cần bao nhiêu thước vải? Thẩm Mỹ Hoa không có khái niêm, cô ngẫm nghĩ, trong kí ức nguyên chủ Đại Lực cùng Nguyên Bảo làm quần áo cần ba thước đi, người lớn thì năm thước là vừa đủ.