"Con. . . . Con tự mình làm." Thẩm Mỹ Hoa thấy mẹ Thẩm muốn cở áo mình, kích động cự tuyệt. Nhìn cũng biết hôm nay cô không thoát được mẹ Thẩm kì cọ qua cơ thể. Cô chịu đựng ngượng ngùng đem quần áo cởi ra, quay lưng về phía mẹ Thẩm, ngồi vào bồn tắm để bà giúp mình kì lưng.
Mẹ Thẩm tháy con gái đỏ mặt đưa lưng về phía mình, thật sự không nhịn được cười ra tiếng, mỗi lần bà kì lưng mặt cô cũng đỏ bừng như vậy, không biết di truyền từ ai nữa.
Cô được mẹ Thẩm tẩy từ trong ra ngoài, cả người như tỏa sáng, nhìn đi, con gái bà không biết làm sao lại giỏi như vậy, chuyên chọn những nét đẹp của bà và cha Thẩm, tám phương mười hướng không nhà nào có con gái xinh đẹp bằng con bà. Vậy mà chớp mắt một cái, cô gái nhỏ cũng đã làm mẹ.
"Mỹ Hoa, mẹ có chuyện không biết có nên nói với con không.”
"Mẹ nói." Thẩm Mỹ Hoa chống tay che ngực mất tự nhiên, cô xoay đầu đợi mẹ Thẩm nói tiếp.
"Nguyên Bảo cùng Đại Lực cũng lớn, con đừng luôn đánh bọn nhỏ, hôm nay mẹ tắm cho hai đứa, mẹ nhìn thấy lưng bọn nhỏ có nhiều dấu. Con cũng biết con rể không thường xuyên về nhà, Đại Lực mất cha mất mẹ từ sớm. Con nghĩ một chút, nếu như để người khác biết con đối xử với đứa nhỏ như vậy, cha mẹ thằng bé dù đã khuất cũng không an ổn, dù sao khi bọn họ còn sống cũng đối xử với con tốt. Con không thể không có lương tâm.” Mẹ Thẩm vừa nói vừa kì lưng cho con gái, tay xoa xoa, bà nghĩ đến cha mẹ Đại Lực, thở dài. Hai người đó làm người cũng tốt, nói mất liền mất.
Thẩm Mỹ Hoa vừa nghe, tay ngăn trước ngực buông xuống. Nếu cha mẹ Đại Lực còn sống, biết con trai mình thương yêu không chỉ ăn không đủ no, còn thường xuyên bị đánh đập, sợ là muốn đội mồ xông lên liều mạng cùng nguyên chủ. Ah nghĩ thật đáng sợ.
Mẹ Thẩm thấy con gái không phản ứng, trong lúc nhất thời không biết cô suy nghĩ thế nào, mở miệng nói: "Mỹ Hoa?"
“ Con đã biết, về sau con không đánh bọn họ nữa.” Thẩm Mỹ Hoa nghiêm túc đáp ứng bà.
"Thật sự?" Bà Thẩm cho rằng mình nghe nhầm.
Thẩm Mỹ Hoa nhẹ gật đầu, cô không phải nguyên chủ, sẽ không đánh bọn nhỏ. Dù sao cô cũng sống ở hiện đại nhiều năm, giáo dục hiện đại không có chuyện để bọn nhỏ ăn đói mặc rách, càng không có một chửi hai mắng trẻ con.
Mẹ Thẩm có chút bất ngờ, hôm qua con gái đáp ứng bà không nghĩ tới Lý Đại Ngưu, hôm nay lại đáp ứng không đánh cháu trai. Bà cảm thấy không chân thực, con gái bà sao lại dễ nói chuyện nhưu vậy.
"Mẹ. . . ." Thẩm Mỹ Hoa gọi bà, mẹ Thẩm thu hồi suy nghĩ, đợi con gái nói tiếp.
“Con thật sự sẽ không đánh bọn nhỏ nữa, nếu mẹ không yên lòng, vậy sau này mẹ tới nhiều lần một chút, nhìn thêm vài lần nha.” Thẩm Mỹ Hoa giọng nói khẳng địng cũng có chút làm nũng.
Mẹ Thẩm nghe một chút. Con gái bà không giống như nói láo, dáng vẻ cũng chân thật, bà nhẹ gật đầu, tay tiếp tục giúp cô kì lưng.
Sức lực mẹ Thẩm lớn, kỳ có chút nặng tay, Thẩm Mỹ Hoa chịu đựng cảm giác đau rát trên lưng, thương lượng cùng bà: “Mẹ, con tính ngày mai sẽ mang hai đứa nhỏ về nhà.”
Dù sao cô ở nhà mẹ Thẩm càng lâu, càng dễ bại lộ tính tình. Chẳng lẽ con gái mình mẹ Thẩm không nhận ra thật giả sao, tốt nhất là quay về nhà nguyên chủ, ít nhất ở đó chỉ có hai đứa nhỏ, không cần lo lắng quá nhiều.
“ Con ở nhà thêm vài ngày rồi hẳn đi.” Mẹ Thẩm biết cô phải về nhà, nhưng nghe cô nói cũng có chút luyến tiếc con gái, bà muốn giữ cô lại thêm vài ngày. Bà nghĩ đợi cho con gái hoàn toàn bình phục rồi hẳn về, ở bên kia cũng không có ai chăm sóc con bà.
Vừa nghe mẹ Thẩm nói, Thẩm Mỹ Hoa liền lắc đầu, cô không muốn mà, cô còn chưa hoạch định kế hoạch, cũng chưa biết sắp tới mình phải làm thế nào mới tốt.
Mẹ Thẩm cũng biết tính tình cô, nếu đã quyết định như vậy bà đành phải đáp ứng.
Hai người câu được câu không trò chuyện cùng nhau, thẳng đến lúc lưng sạch sẽ liền kết thúc.
Thẩm Mỹ Hoa giúp mẹ Thẩm đổ nước, trở lại phòng lên giường nằm. Cảm giác duy nhất chính là thoải mái nha, cả cơ thể trong trong ngoài ngoài đều sạch sẽ, lăn một chút cô mơ mơ màng màng tiến vào giấc mộng đẹp.
Sáng ngày hôm sau, mẹ Thẩm đứng ở cửa lưu luyến không rời, đưa tiễn con gái về nhà, đứng ở cửa vẫn luôn nhìn theo, thẳng đến lúc không còn bóng dáng bọn họ mới thở dài đi vào nhà.