Từ bên trong phim phóng sự kia, cô bé biết là sau mấy năm nữa, cô bé cũng có cơ hội đọc sách. Nhưng mà lúc đó đã lớn, cho dù đọc sách cũng chỉ là qua loa, căn bản không thể quyết tâm được.
Đang vân vê, Huân Tử liền tìm ra được từ trong tro bếp một nửa trang giấy đã bị đốt, mặt trên còn có chút chữ.
Ô Đào liền chạy qua nhìn.
Nhưng Huân Tử lại xếp lại, đặt vào trong túi: "Lát nữa đi nhà xí thì dùng, giấy này tốt lắm đó!”
Ô Đào: "Phía trên kia hình như có chữ viết, đây là giấy của Cục Di tích Văn hóa, không chừng là loại giấy rất quan trọng đó.”
Huân Tử: "Quan tâm làm gì, chúng ta cũng không biết chữ, ai biết đây là cái gì!”
Ô Đào không lên tiếng nữa, Huân Tử đang nhắc nhở cô bé, là, cô bé không biết chữ.
Không biết chữ là gì, chính là mù chữ, cả một đời chỉ có thể dùng thân thể chống đỡ, lỡ như bị đuổi việc thì sẽ không tìm được việc làm.
Bên trong giấc mộng kia có rất nhiều chuyện Ô Đào không hiểu, rất nhiều từ căn bản chưa nghe qua nên cũng không hiểu nốt, nhưng mà cô bé lại lờ mờ cảm thấy, nếu sau này không có công việc, cũng không có tiền thì sẽ sống không tốt.
Nói chung là ăn thua ở văn hóa!
Suy nghĩ bị Ninh Diệu Hương dập tắt của Ô Đào lại một lần nữa ùng lên, cô bé phải biết chữ đọc sách, dù vào trong trường học có hỗn loạn, cô bé cũng muốn đi.
Tối hôm đó về đến nhà, cô bé tiếp tục nói chuyện với Ninh Diệu Hương.
Không giống với lần đầu tiên cẩn thận từng li từng tí, lần này cô bé kiên trì nói: "Con muốn đi học, con muốn đi học, tại sao không cho con đi học, con muốn đi học!”
Cô bé cũng không biết nên nói như thế nào để thuyết phục mẹ, thực ra đây là lần đầu tiên cô bé thử phản kháng. Cô bé chỉ biết là nếu không ngừng lặp đi lặp lại những gì mình muốn giống như vậy thì có thể tăng cường ngữ khí, có thể đạt được mục tiêu.
Ninh Diệu Hương còn không buồn nhìn thẳng cô bé: "Đi học, đi học, nói nghe dễ dàng nhỉ, con đi học thì ai đi nhặt lõi than? Than đá nhà ta đủ đốt không?”
Ô Đào: "Con đi học cũng có thể nhặt mà, con buổi sáng đi nhặt, trên đường đi học nhặt, buổi tối sau khi tan học cũng có thể nhặt, chỉ cần đủ cho nhà ta dùng là được rồi, con nhất định có thể nhặt đủ!”
Mùa đông ở Bắc Kinh quá lạnh, gió Bắc lại thổi mạnh, Ô Đào rất ít khi đi nhặt vào buổi tối. Tuy không chịu qua cái khổ kia, nhưng mà cô bé cảm thấy, nếu như có thể được đi học, dù bảo cô bé cả đêm không ngủ đi nhặt lõi than, cô bécũng có thể làm được.
Ninh Diệu Hương giễu cợt nói: "Con cho rằng đi học là miễn phí sao? Đi học phải nộp học phí đó, ngoại trừ học phí còn có phí sách vở, phí học, phí đồ dùng học tập, con cho rằng những thứ này không cần tiền ư? Mẹ mới gửi cho ông bà nội ít tiền, hiện tại đến cả một phân tiền cũng không còn, lấy ở đâu ra tiền cho con đi học?”
Ông bà Ô Đào ở nông thôn, cuộc sống cũng không dễ chịu, thỉnh thoảng phải nhờ nhà Ô Đào tiếp tế, nhưng cuộc sống nhà Ô Đào cũng không dễ chịu.
Cha Ô Đào là Giang Diên Tân, vào lúc Ô Đào còn chưa ra đời thì ông đã mất tích, đến nay còn chưa tìm được người, không thể trông cậy vào được. Ninh Diệu Hương thì làm công nhân dệt ở nhà máy bông vải, một tháng ba mươi sáu đồng tiền, số tiền này để nuôi sống hai đứa bé cũng không dễ dàng, Thanh Đồng cũng mới làm được nửa tháng, tiền lương một tháng mười đồng còn chưa có, cho nên Ninh Diệu Hương rất so đo về mặt tiền bạc, cuộc sống rất là dè xỉn.
Nếu là trước kia, Ô Đào nghe mẹ nói như vậy thì chắc chắn sẽ lập tức đánh trống lui quân, cô bé cũng không hiểu, cô bé luôn cảm thấy mẹ nói rất đúng.
Nhưng mà hiện tại, giấc mộng kia đã dẫn dắt cô bé, hôm nay nhặt lõi than càng làm cho cô bé suy nghĩ rõ ràng. Nếu như không biết chữ thì dù có nhặt phế phẩm cũng không biết chữ phía trên!
Cho nên cô bé ngóc đầu lên, nhìn về phía Ninh Diệu Hương: "Anh trai cũng được học hai năm tiểu học, anh trai biết chữ, con lại không biết chữ. Mẹ, như vậy không công bằng.”
Ninh Diệu Hương nghe xong, giận giữ: "Con còn dám so với anh con? Anh con cũng mới chỉ được học hai năm, hiện tại còn đang học việc. Làm sao, không phải lại đi ghen tị với hai năm đó chứ? Thiếu hai năm đó thiệt thòi cho con lắm hả?”
Ô Đào cắn răng, quật cường nói: "Vậy con cũng không thể mù chữ được, con đi ra ngoài đến cả trạm dừng cũng không biết, người khác đều chê cười con! Con không muốn mù chữ, con muốn đọc sách, con muốn đọc sách!”
Dù gì cũng còn nhỏ tuổi, cứ nói mãi, trong mắt của cô bé đã có nước mắt.
Ninh Diệu Hương càng thêm buồn cười: "Nhìn xem, còn oan ức nữa chứ! Khóc ra đi, xem cho ai nhìn!”
Ô Đào: "Con chỉ cảm thấy ủy khuất, tại sao con không thể khóc!”
Ninh Diệu Hương thấy vậy, cũng không để ý đến cô bé nữa.
Cứ như vậy, mãi cho đến lúc ăn cơm chiều, Thanh Đồng trở về, Ô Đào vẫn còn hờn dỗi. Lúc ăn cơm, Ô Đào cũng không ăn.
Thanh Đồng buồn bực: "Em làm gì thế?”
Ô Đào nhếch môi, quật cường nhìn ra ngoài cửa sổ, cô bé đã nghĩ kỹ rồi, cô béphải tuyệt thực kháng nghị.