Ô Đào muốn che lỗ tai, cô bé không muốn nghe những thanh âm sắc bén đáng sợ này, nhưng mà thanh âm này vẫn không ngừng xuất hiện trong đầu cô bé.
Cô bé không hiểu chuyện này là thế nào, cũng không hiểu những người kia tại sao lại so sánh cô bé với Vương Á Tương. Người ta có nhà ở An Môn, sao cô bé có thể so sánh được, sao có thể giống được!
Nhưng cô bé chính là kẻ đã bị người ta cho vào một bộ phim phim phóng sự, cuộc sống cả đời cứ như vậy được lộ ra hết trước mặt người khác, để người khác soi mói!
Cuối cùng, những âm thanh bên tai đã biến mất, hết thảy đều an tĩnh, đến cả gió lạnh ngoài cửa sổ cũng không tiếp tục thổi nữa.
Ô Đào thẫn thờ nhìn mái nhà đen ngòm, trong lòng cảm thấy thật vắng vẻ.
Cô bé nhớ tới ban ngày nhìn thấy cô bé kia, đó chính là Vương Á Tương, là Vương Á Tương có nhà ở An Môn.
Ô Đào mặc dù còn nhỏ, nhưng mà bình thường nhặt lõi than đi ngang qua đại lâu An Môn, cô bé vẫn biết bên trong đó đều là người có mặt mũi, người lớn trẻ con đi ra vừa nhìn đã thấy danh giá.
Bình thường ở trên đường gặp được những cô bé giống Vương Á Tương, cô bé cũng chỉ nhìn, chứ sẽ không hâm mộ, càng sẽ không đố kị. Cô bé biết người khác biệt mình rất nhiều, trên thế giới này, những cô bé có cuộc sống tốt cũng có rất nhiều, mình đâu có thể nào so sánh được hết.
Nhưng mà hiện tại, cô bé đã hiểu rõ, nhiếp ảnh gia ở An Môn hôm nay chụp ảnh cho mình, kỳ thật không phải là bởi vì mình đẹp mắt, mà là bởi vì mình vừa mới nhặt lõi than xong, toàn thân đen nhánh, giống như ăn mày, vừa nhìn đã biết chính là trẻ con nhà nghèo.
Như vậy vừa vặn tương phản với Vương Á Tương.
Người nhiếp ảnh gia kia còn chọn hai nam sinh khác, hình như cũng là đại diện cho hai bên đối lập.
Ô Đào lập tức cảm thấy khó chịu, nhưng lại không biết vì sao lại khó chịu nữa.
Cô bé tiếp tục nhớ tới bộ phim phóng sự trong mộng kia, càng nghĩ càng khó chịu, bóng tối chung quanh giống như là đá, ngực bị cái gì đó chặn lấy, không thể thở nổi.
Đầu ngón tay của cô bé giật giật, lòng bàn tay vẫn nắm chặt giấy gói kẹo màu tím.
Cô mở lòng bàn tay ra, nhìn thấy tấm giấy gói kẹo kia bị mình xếp rất chỉnh tề.
Giấy gói kẹo màu tím rất đẹp, cô bé dự định ngày mai sẽ cho Tịch Mai nhìn, sau đó nói cho chị ấy biết. Chị ấy quả nhiên không nói sai, kẹo đường bọc giấy bóng màu tím cực ngon, đặc biệt là cực ngọt.
Nhưng mà hiện tại, tất cả ngọt ngào và mừng rỡ đã không còn sót lại một chút nào.
Cô nương theo ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ, cúi đầu loay hoay mở giấy gói kẹo kia, xếp vào, mở ra, lại xếp vào.
Cô bé vẫn không nhịn được suy nghĩ đến giấc mộng kia, hết thảy sự việc trong mộng, hết thảy những người trong mộng.
Ngay khi những thanh âm sắc bén kia tiếp tục lặp đi lặp lại, giống như hoang mạc vô biên thấy được một mảnh xanh lam hi vọng, Ô Đào dâng lên một ý niệm trong đầu.
Cô bé muốn đọc sách.
Những người kia nói, sự chênh lệch lớn nhất của cô bé và Vương Á Tương chính là đọc sách, một người mù chữ, một người thì thi đậu đại học.
Cô bé không nhịn được nghĩ, nếu như mình đọc sách thì sao?
Nếu như mình đọc thì có phải mình sẽ có thể giống như Vương Á Tương hay không?
Chênh lệch lớn nhất của mình và Vương Á Tương, có phải là vì cô ấy được mẹ dạy đọc sách, còn mình thì không được đọc sách hay không?
Ô Đào tiếp tục nghe kĩ lại những tiếng vọng ở trong đầu, cô bé càng có thể khẳng định ý nghĩ của mình, đọc sách.
Bọn họ nói, sách là cầu thang tiến bộ của nhân loại, nói đọc sách là có thể thay đổi số phận.
Cô bé phải đọc sách!
Lúc ý nghĩ đọc sách này tiến vào trong đầu Ô Đào, cô bé đột nhiên hưng phấn hẳn lên. Giống như khi cô đi nhặt lõi than ở một chỗ ít chỗ trẻ con nhưng nhiều tro bếp, đó là bảo tàng, chỉ cần cố gắng thì có thể đào ra bảo vật.
Trong cuộc sống của Ô Đào bé nhỏ, cô bé từng gặp được rất nhiều lần hưng phấn kích động như vậy, hiện tại, đọc sách trở thành khát vọng bảo tàng của cô bé, cô bé cảm thấy tất cả khả năng thay đổi chính là ở chỗ này.
Đây chính là một chìa khóa, cô bé tự nhủ.
Ô Đào đã bảy tuổi, nhưng chưa từng đọc sách.
Cũng không phải do Ninh Diệu Hương cố ý không cho cô bé đọc, mà là thuận lý thành chương, không học mà thôi.
Trẻ con sáu tuổi trong đại viện đã bắt đầu đọc sách, đương nhiên cũng có người cá biệt, năm tuổi đã bắt đầu học sách. Nhưng mà năm Ô Đào năm tuổi, tiểu học đã ngừng nhận học sinh, nói đúng là không chiêu sinh, năm sáu tuổi, tiểu học vẫn ngừng nhận.
Mãi cho đến mùa xuân năm nay, mới khôi phục lại việc tuyển sinh, nhưng mà trong nhà không ai nhắc đến chuyện này, tất cả mọi người đều không để ý đến.
Cũng không phải là cự tuyệt việc đọc sách, càng không phải là sau khi suy tính các thứ thì không cho đi học, mà là —— ——- giống như tất cả đều không để ý đến, ở trong gia đình của bọn họ, không ai cho rằng Ô Đào nên đi học.
Ô Đào tự tính toán, cô bé bảy tuổi, mặc dù đã trễ nải một chút thời gian, nhưng tuổi của cô bé kỳ thật cũng chính là lứa mùa xuân năm nay mới bắt đầu lên lớp học, cũng mới hơn phân nửa năm, cho nên cô bé cảm thấy, hết thảy đều vẫn còn kịp.
Tính xong một lượt, Ô Đào cuối cùng cũng cảm thấy mình lấy được một chìa khoá bí mật nào đó.
Cô bé nằm xuống, bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ đến cảnh mình lên tiểu học, về sau thi lên đại học, còn có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Dù sao cũng là suy nghĩ rất nhiều.
Trong lúc mặc sức tưởng tượng đến những cảnh tượng tốt đẹp, cô bé lại chìm vào giấc ngủ.