Nghỉ giữa khóa, mấy bạn học không biết tại sao lại nhắc đến Ô Đào, rồi hỏi lớp trưởng Lý Kính Nguyên chuyện hôm nay Ô Đào bị kiểm tra vệ sinh, Lý Kính Nguyên nhìn Ô Đào, nói: "Nói là đã rửa, mà đã rửa thì đương nhiên sẽ không bị ghi lại.”
Mọi người buồn bực, đều vây sang đây nhìn tay Ô Đào, kỳ thật Ô Đào không muốn cho mọi người xem, nhưng mà giấu đi cũng không hoàn toàn là tốt, vì vậy cô bé liền quyết định để cho mọi người nhìn.
Vừa nhìn thấy tay Ô Đào, rất nhiều bạn học đã kinh ngạc ồ lên, đại đa số là đau lòng, có người thậm chí còn nói trong nhà có thuốc, có thể cho Ô Đào: "Cậu bôi thuốc thì sẽ khỏi.”
Ô Đào vốn cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng mà nghe bạn học nói như vậy, cô bé liền cảm thấy trong lòng ấm áp.
Cô bé bắt đầu ý thức được, các bạn học vây xem và hiếu kì cũng chỉ là vây xem và hiếu kì mà thôi, kỳ thật cũng không có ý tứ gì khác, tất cả mọi người đều có lòng tốt.
Lúc này, Vương Vân Đức bên cạnh đột nhiên hỏi Lý Kính Nguyên: "Lý Kính Nguyên, không phải cha cậu đào than hay sao, ông ấy không nứt tay à?”
Vương Vân Đức nói xong, không ít bạn học đều hiếu kỳ nhìn sang.
Lý Kính Nguyên đỏ mặt: "Cha tớ đào than, tuy dùng tay cầm, nhưng cũng không cần sờ, hơn nữa công việc đó rất đàng hoàng, không giống cái này!”
Hắn lớn tiếng nhấn mạnh, bọn nhỏ giống như không nghe lọt tai, lao nhao, cái gì cũng nói.
Ô Đào tự dưng cảm giác, ánh mắt Lý Kính Nguyên nhìn mình hơi ghê.
Cô bé đành phải làm như không thấy, hơi cúi đầu xuống.
Nghỉ giữa khóa rất nhanh đã kết thúc, lại tiếp tục vào học, lần này là lớp toán. Ô Đào lật sách giáo khoa ra, nhưng căn bản không hiểu chữ, cũng may mà giáo viên môn toán có đọc đề mục.
Trước khi đọc đề môn toán, mọi người lúc nào cũng phải cùng nhau lớn tiếng đọc trích lời của Mao Chủ Tịch, "Không quên giai cấp khổ, nhớ kỹ huyết lệ thù", sau đó giáo viên môn toán mới bắt đầu đọc đề mục: "Ở xã hội xưa vạn ác, đại đa số thổ địa bị địa chủ, phú nông bá chiếm, rất nhiều nông dân nghèo khổ không có thổ địa...”
Cuối cùng mới nói: "Xã viên xã sản xuất nông nghiệp hợp tác ngày đầu tiên cắt mười bốn bó cỏ, ngày hôm sau cắt tám bó cỏ, ngày thứ ba cắt chín bó cỏ, hỏi xã viên này cắt tổng cộng bao nhiêu bó cỏ?”
Giáo viên môn toán nói xong, một bạn nói là ba mươi bó.
Giáo viên môn toán bảo cậu ta đứng đấy, nhìn một chút, kêu Trình Văn Siêu bên cạnh Ô Đào trả lời.
Trình Văn Siêu lớn tiếng nói: "Báo cáo giáo viên, ngày đầu tiên vị xã viên này cắt mười bốn bó, ngày hôm sau tám bó, ngày thứ ba chín bó, chúng ta có thể thấy được là anh ta rất là lười biếng! Chúng ta phải đấu tranh với lười biếng, không thể lười biếng! Mỗi ngày có thể cắt mười bốn bó cỏ thì không thể cắt tám bó, cắt chín bó cũng không được!”
Giáo viên trầm mặc nhìn Trình Văn Siêu, gật đầu một cái, ra hiệu Trình Văn Siêu ngồi xuống.
Sau đó, ánh mắt giáo viên môn toán đảo qua các bạn học, đại đa số đều tránh né ánh mắt giáo viên. Cuối cùng, giáo viên thấy được Ô Đào, liền nói: "Bạn học mới tới phía sau, em tên là gì?”
Ô Đào vội vàng đứng lên, trả lời: "Báo cáo giáo viên, em tên là Ô Đào.”
Giáo viên môn toán gật đầu: "Bạn học Ô Đào, mời em trả lời vấn đề vừa rồi.”
Giáo viên môn toán nói xong, trong lớp liền phát ra tiếng cười vang, có người giơ tay: "Báo cáo giáo viên, bạn học Ô Đào vừa tới, bạn ấy không biết đâu!”
Còn có người kêu lên: "Bạn ấy còn không biết chữ, còn là ngày thứ hai đi học, sao có thể trả lời được!”
Lý Kính Nguyên cũng nhìn qua phía Ô Đào.
Ô Đào nhận thấy được, cô bé đứng thẳng lưng, lớn tiếng nói: "Thưa giáo viên, ngày thứ nhất là mười bốn bó, ngày thứ hai là tám bó, ngày thứ ba là chín bó, mười bốn cộng tám là hai mươi hai, hai mươi hai cộng chín chính là ba mươi mốt, ba ngày tổng cộng cắt được ba mươi mốt bó.”
Cô bé vừa nói xong, có bạn học ngờ vực, mờ mịt nhìn giáo viên, bọn họ không biết đúng sai, tuy là lớp hai, nhưng cũng chỉ vừa mới lên nửa năm học. Vì không cố gắng học tập nên trong đầu toàn là một bột nhão.
Cũng có học sinh học khá, nghe xong liền biết Ô Đào nói đúng, Lý Kính Nguyên cũng nghe ra, nhíu mày nhìn Ô Đào.
Ô Đào kỳ thật cũng có chút thấp thỏm trong lòng, bị nhiều bạn học nhìn như vậy, cô bé trong phút chốc rất lo lắng mình nói sai.
Nhưng mà cô bé nghĩ nghĩ lại lời chính mình nói, rất nhanh đã lại có lòng tin.
Cô bé từng cầm tiền mẹ cho mua kim khâu xì dầu, cũng từng bán lõi than, mọi thứ đều tính như vậy, môn toán của trường học hẳn là cũng tính như vậy.
Mà lúc này giáo viên lại hơi ngoài ý muốn nhìn Ô Đào, cười: "Bạn học Ô Đào, trả lời hoàn toàn chính xác! Mọi người cho bạn học Ô Đào một tràng vỗ tay!”
Giáo viên môn toán nói xong, tất cả mọi người đều hơi kinh ngạc, nhưng mà vẫn vỗ tay.
Ô Đào được giáo viên tán dương xong liền ngồi xuống.
Lúc ngồi xuống, trên mặt nóng bỏng, nhưng trong lòng đắc ý.
Cô bé phát hiện, mình kỳ thật rất ưu tú, có thứ bạn học không biết, mà mình lại biết.