Ô Đào vừa muốn đi ra ngoài thì con mắt liền bị đống tiền trên quầy hấp dẫn.
Kia là một tờ tiền năm đồng, đặt ở trên quầy.
Cô bé ngẩng đầu, nhìn thấy người bán hàng đang giới thiệu cho vị khách hàng kia về phích nước nóng, hai người đều không thấy đồng năm đồng này.
Ánh mắt Ô Đào lại một lần nữa rơi vào đồng năm đồng kia.
Cô bé nhìn chằm chặp.
Đây là năm đồng tiền, nếu như cô bé có được năm đồng tiền này thì tất cả vấn đề của cô bé đều có thể giải quyết, cô bé sẽ có thể đi học.
Tim cô bé đập rộn lên, hô hấp dồn dập.
Cô bé siết chặt nắm đấm, cảm thấy lòng bàn tay mình đều toát mồ hôi.
Vươn tay ra, vươn tay ra đi, chỉ cần vươn tay, cầm năm đồng tiền kia, rồi chạy là được. Nhà cô bé không ở bên này, trên đường không ai quen biết cô bé, cô bé chạy xa, người của cửa hàng thực phẩm phụ cũng không biết chỗ nào để tìm cô bé.
Ô Đào hít hà từng ngụm từng ngụm một, cô bé như bị một loại cảm giác mãnh liệt giống như là lửa đốt cháy, cô bé muốn vươn tay.
Ngay vào lúc tay của cô bé nâng lên, đột nhiên, bông rèm lại bị nhấc lên.
Cô bé sợ tới mức run rẩy, bỗng nhiên nhìn sang.
Cũng không có người nào, giống như chỉ là một trận gió.
Người bán hàng kia cũng phàn nàn: "Ôi dời, cứ tưởng cái gì."
Sau đó, anh ta lại lấy một cái phích nước nóng khác cho khách nhìn, không hề có ý nhìn sang bên này, cũng không để ý đến năm đồng tiền kia.
Ô Đào ngơ ngác đứng ở nơi đó, vô lực cất bước, đi ra khỏi cửa hiệu thực phẩm phụ.
Đi ra cửa hiệu thực phẩm phụ xong, cô bé chết lặng đi tới một chỗ ngóc ngách, sau đó giơ tay lên, hung hăng tát cho mình một cái.
Ban đầu trên mặt không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy nóng bỏng, sau đó mới thấy nhói nhói.
Cô bé ngẩng đầu lên, để gió thổi vào mặt mình, làn gió băng lãnh thổi qua đau rát, cô bé đến cả khóc cũng không muốn khóc.
Ngày hôm đó cô bé tiếp tục cõng giỏ trúc lên tiếp tục đi nhặt lõi than.
Ngày hôm qua tuyết rất lớn, lúc này tuyết còn chưa tan, tro tàn tro bếp bị đồng tuyết băng lãnh đè lên trên, không ít trẻ con đều vây quanh, dùng cào liều mạng đẩy.
Ô Đào và mọi người cùng nhau đẩy, đẩy tro bếp ở trước chân, rất nhanh đống tro bếp mới đổ ra đã bị chia cắt, mọi người tự mình chậm rãi nhặt…
Tro bếp hơi phỏng tay, Ô Đào cẩn thận vê.
Trên tay vân vê, trong lòng lại nhớ tới rất nhiều chuyện, ví dụ như bộ phim phóng sự kia. Vương Á Tương bên trong bộ phim phóng sự đó, còn có cậu nam sinh mặc áo len xanh lộ ra cổ áo màu trắng.
Cô bé nghĩ, đó chính là người của một thế giới khác, vốn không liên quan đến mình, cuối cùng kết luận, người khác nói thế nào thì đó cũng là chuyện bọn họ.
Khoảng cách xa như vậy, tại sao phải so sánh chứ, cái này sao có thể so được?
Nghĩ như vậy, trong nội tâm cô bé hình như cũng bớt khó chịu đi.
Nhặt lõi than, mạng cô bé chính là như vậy. Hôm nay nhặt, ngày mai nhặt, về sau cũng sẽ nhặt. Chờ đến khi mười mấy tuổi, có lẽ sẽ đi học việc, hoặc là tham gia tuyển công nhân, đi đến nhà máy làm công nhân, chính là như vậy.
Vốn giữa trưa phải trở về ăn cái gì đó, nhưng mà cô bé cũng không cảm thấy đói, cả người tựa như biến thành một đoạn gỗ, cứ như vậy đi khắp thành phố nhặt lõi than. Quỷ thần xui khiến, cô bé vậy mà lại đến phía bắc Cảnh Sơn, bên cạnh chính là tòa nhà An Môn kia.
Chính cô bé cũng không biết mình muốn nhìn cái gì.
Cô bé ngây ngốc đứng ở nơi đó, đứng nửa ngày, nhìn cảnh vệ đứng ở cửa tòa nhà An Môn, cuối cùng quay người dự định rời đi.
Ai biết vừa quay người lại, lại bắt gặp một bóng người.
Cô bé bỗng nhiên nhìn qua, lại là cậu bé kia.
Có lẽ là trời lạnh hơn nên nam sinh kia ăn mặc rất dày, bên trong là áo khoác lục quân trang, bên ngoài thì là một áo khoác vải nỉ.
Không nhìn thấy cổ áo sơ mi trắng nữa, nhưng mà cái áo khoác vải nỉ cũng không phải thứ người bình thường sẽ mặc.
Cô bé cũng không ngờ mình vậy mà lại gặp được nam sinh này, chuyện này khiến cô bé hơi lúng túng. Cô bé không nhịn được nghĩ, trên mặt mình liệu có tro than hay không, có phải rất bẩn hay không, tóc có phải rất rối hay không, quần áo có phải rất khó coi hay không.
Cô bé cúi đầu, lại nhìn thấy cái tay áo của mình, cái ống tay áo may bằng vải lao động, cũng không tính là quá bẩn. Nhưng ống tay áo đã bị mài hỏng, cô bé bình thường đều cẩn thận kéo lên, như vậy người khác sẽ không thấy được, nhưng hôm nay quá lạnh nên cô bé không xắn.
Cô bé cứ như vậy ngây ngốc nhìn, xắn cũng không phải, mà không xắn cũng không phải.
Cậu bé kia đi tới, đi tới trước mặt cô, nhìn cô bé.
Cô bé có thể cảm giác được, cậu bé kia nhìn mặt của cô bé, cô bé lập tức nhớ ra mình vừa tự đánh chính mình, có lẽ trên mặt còn dấu vết.
Chuyện này khiến cô bé cảm thấy rất xấu hổ, cô bé cảm thấy chuyện mình vừa mới định làm ở cửa hàng thực phẩm phụ có lẽ cũng đã bị cậu bé kia thấy được.
Cô bé tưởng là cậu bé này nhìn xong rồi thôi, ai biết cậu ta lại đi thẳng đến đứng ở nơi đó, vẫn luôn nhìn mình, nhưng không nói gì.
Cô bé cuối cùng cũng không nhịn được, khẽ nói: "Anh làm gì đấy?"
Nghe cô bé nói như vậy xong, cậu bé kia trầm mặc một hồi, mới mở miệng hỏi: "Nhà em ở nơi này à?"
Ô Đào nghe, kinh ngạc, lắc đầu: "Không phải."
Trong lòng lại nghĩ, mình sao có thể ở nơi này được, đây là đại viện quân đội, cô bé đâu giống như là người sẽ ở nơi này.
Cậu bé: "Ồ."