Chương 13: Tòa nhà Đại Học Bắc Kinh (3)

Ô Đào cũng rất tức giận, nếu như bình thường cô bé sẽ bỏ qua, nhưng mà hiện tại, cô bé không muốn, cô bé phải tích lũy tiền. Cô bé dậy sớm như thế, phải chịu bỏng tay như thế để nhặt lõi than này, sao có thể tùy tiện cho bọn chúng được!

Thế là cô bé cắn răng nói: "Đây là đồ tôi nhặt, là chủ nhà cho tôi nhặt, các anh bảo tôi đi, vậy tôi sẽ đi, không trở ngại chuyện của các anh. Nhưng mà các anh không thể lấy đồ mà tôi đã nhặt, các anh làm vậy là ăn cướp trắng trợn!"

Tóc húi cua tức giận, lập tức tiến lên, đẩy Ô Đào: "Mày đừng có mà xấc xược!"

Ô Đào bị đẩy lui về sau mấy bước, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, mấy đứa con trai khác đều vây quanh cô bé.

Ô Đào cắn răng, nắm chặt cái cào, dùng sức ném qua, cô bé vung rất mạnh, mấy đứa trẻ con kia quả nhiên không đỡ nổi, đều vội vàng tránh đi.

Cô bé nhân cơ hội này, vắt chân lên cổ mà chạy.

Mấy đứa bé trai thấy vậy, lập tức đuổi theo.

Ô Đào liều mạng chạy, nhưng mà trong nội tâm cô bé cũng hiểu rõ, mình cõng giỏ trúc bên trong còn có lõi than, chắc chắn sẽ chạy không được bao xa, nói không chừng một lát nữa sẽ bị bọn chúng đuổi kịp.

Bắt được, bọn họ nhất định sẽ đánh mình một trận.

Hơn nữa cô bé không thể để cho bọn chúng biết nhà mình được, nếu không bọn chúng đến nhà mình quấy rối thì phải làm sao bây giờ.

Cô bé nhất thời cũng rất luống cuống, không biết nên làm thế nào. Cô bé muốn đi học, không dám trêu chọc thị phi, thậm chí cũng có chút hối hận. Có phải cô bé nên đưa lõi than cho bọn chúng hay không, nếu như đưa cho bọn chúng thì bọn chúng có đánh mình một trận nữa hay không?

Ô Đào chạy thở hồng hộc, cả người cũng luống cuống, căn bản không biết chạy chỗ nào, đúng lúc này, cô bé nhìn thấy phía trước có một lầu nhỏ, bên cạnh lầu nhỏ có một cái cửa hông, cửa hông đang mở, cũng không có người nào trông coi.

Cô bé đã chạy tới mức choáng váng, lưng cõng giỏ trúc cô bé cắm đầu đi vào đó!

Chạy vào xong, cô bé cũng không dám đi vào, chỉ trốn vào ngay bên cạnh cửa hông.

Đứng ở nơi đó, trái tim cô bé nhảy loạn, thở hồng hộc, cô bé liều mạng đè xuống, chỉ mong mấy người kia đừng tìm đến mình.

Lỡ như tìm tới, cô bé sẽ la to nói bọn chúng là lưu manh, tòa nhà này thoạt nhìn là một nơi khá đứng đắn, có lẽ mấy người kia sẽ không dám làm loạn.

Rất nhanh, mấy đứa kia đã chạy tới bên này, không nhìn thấy cô bé, nên dò la bốn phía.

Ô Đào gắt gao mím chặt môi, cũng không dám thở mạnh.

Mấy đứa kia tìm khắp nơi, đột nhiên, nghe thấy Cửu ca cười ha ha một tiếng: "Hoá ra mày ở chỗ này! Con nhóc, biết trốn đó!"

Trái tim Ô Đào bỗng nhiên trầm xuống, mồ hôi tuôn ra, cả người đều choáng váng.

Ai biết, anh Cửu kia nói xong, nhưng một lát sau, cũng không tới bắt cô.

Cô bé mới tỉnh hồn lại, anh Cửu kia đang lừa cô bé.

Cô bé bình tĩnh hít một hơi, khẩn trương kéo căng thân thể, trong lòng lại nghĩ. Nếu như vừa rồi mình bị dọa lên tiếng thì bọn chúng đã bắt được mình, chắc chắn sẽ đánh mình.

Ngay lúc này, cô bé đột nhiên nghe thấy trong viện vang lên tiếng bước chân, cô bé cứng đờ quay đầu lại, chỉ thấy có một người đi ra từ bên trong tòa nhà, là một cậu bé, có lẽ lớn hơn mình một hai tuổi, gầy teo, mặc áo bông quân lục, lộ ra cổ áo sơmi trắng noãn, nhìn rất nghiêm chỉnh.

Đứa bé trai đi ra từ tòa nhà, vừa vặn có thể nhìn thấy cô bé, ánh mắt của cậu cũng đúng lúc đảo qua cô bé.

Ô Đào sợ đến mức choáng váng, không dám nói lời nào, cầu khẩn mà nhìn cậu bé kia, hi vọng cậu đừng có lên tiếng, đừng nói cho người bên ngoài biết cô bé đang ở chỗ này.

Không biết có phải là cậu bé kia hiểu được ý cô bé hay không, cậu không nhìn về phía Ô Đào nữa, mà chỉ đi ra ngoài cửa lớn.

Đi ra ngoài, vừa vặn gặp được anh Cửu và đồng bọn.

Anh Cửu và đồng bọn nhìn thấy một cậu bé ăn mặc như vậy, đương nhiên sẽ không dám hung hăng, chỉ hỏi cậu có gặp Ô Đào hay không, cậu bé áo sơ mi trắng kia nói "Không biết".

Ô Đào nghe xong, trong lòng cảm kích vô cùng.

Anh Cửu nghe được, lại nhìn chung quanh một chút, thật sự không thấy bóng người nào. Bọn chúng cũng không dám chạy vào tòa nhà, đành phải đi về phía trước tiếp tục tìm.

Ô Đào nghe thấy âm thanh bọn chúng chạy đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà cũng sợ bọn chúng trở lại, nghĩ nghĩ phải len lén mau về nhà. Sau này ban ngày chắc là không còn dám tới nữa, đỡ phải gặp bọn chúng.

Lúc cô bé đi ra từ trong phòng, vừa đúng lúc thấy cậu bé kia đứng ở trước cửa.

Ô Đào không nhịn được nhìn cổ áo sơ mi cậu nhiều hơn một cái.