Chương 11: Tòa nhà Đại Học Bắc Kinh (1)

Lúc Ô Đào trở về trời cũng đã khuya lắm rồi, trong ngõ hẻm không đốt đèn, mặt trăng cũng không thấy, đại viện bị bao phủ ở bên trong một mảnh yên lặng, chỉ có nóc nhà nhả khói lên thật cao.

Lúc Ô Đào đi xuyên qua cổng, tường xây làm bình phong ở bên cạnh cổng đột nhiên vèo một tiếng như có thứ gì đó nhảy lên. Ban đầu cô bé giật nảy mình, sau này mới hiểu được là mèo của nhà Hồng biên tập.

Cô bé nhẹ nhàng thở ra, chạy vội vào phòng, trong phòng rất yên tĩnh, có lẽ mọi người đều đã ngủ.

Cô bé tháo giỏ trúc xuống, mượn ánh sáng nhạt bên ngoài để đi qua ống nước máy rửa tay, may mắn là còn chưa quá đông lạnh. Nước từ ống nước máy tuôn ra từng vụn băng lạnh thấu xương, cô bé xoa xoa mấy cái, lại lau mặt một cái, lúc này mới trở về phòng lên trên giường nằm ngủ.

Lúc cô bé nằm xuống, liền nghe thấy giọng Ninh Diệu Hương thuận miệng mắng: "Nửa đêm còn làm loạn cái gì, mai không cần đi làm hả?!"

Cô bé không dám lên tiếng, khéo léo nằm xuống, đến cả hô hấp cũng phải cẩn thận khống chế.

Cũng may Ninh Diệu Hương không nói gì nữa, mà cô bé cũng rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Có lẽ là vì trong lòng có tâm sự nên ngày hôm sau cô bé đã tỉnh lại rất sớm, trời còn chưa sáng, Ô Đào đã lục lọi mặc quần áo vào, lấy cái sọt ra phía sau cửa. Trên cái sọt chính là lưới sắt, cô đặt lõi than mình nhặt được ở bên trong sọt, bắt đầu sàng.

Muốn sàng thì phải bưng lên lắc qua lắc lại, thân thể của cô bé gầy yếu, sàng rất tốn sức. Nhưng mà lúc này, cô bé cũng không sợ, không thèm đếm xỉa nữa, cứ như vậy nhẹ nhàng sàng.

Cứ đong đưa cái sọt, bọt than đá liền từ lưới sắt lọt xuống, một tầng thật mỏng vẩy xuống, lõi than bên trên cũng bị lay động.

Sàng xong xuôi, Ô Đào lại bắt đầu nhặt lõi than, nhặt những loại chất lượng tốt bỏ qua một bên, rồi lại dùng cây chổi quét bột than đá.

Bột than đá lọc ra xong, có thể trộn lẫn với đất vàng rồi khuấy lên, như vậy sẽ có thể làm thành phôi than đá chậm rãi dùng. Về phần lõi than, nhỏ và không tốt thì giữ lại trong nhà mình dùng, lớn một chút thì cô bé dự định sẽ mang đi chợ phế phẩm bán.

Trước kia cô bé đều bán hết, bây giờ lấy được nhiều, còn phải quản lý nhiều, lõi than tốt như vậy cũng có thể bán được giá tốt.

Lúc cô bé bận rộn làm việc, Ninh Diệu Hương đã dậy, Thanh Đồng cũng tỉnh, Ninh Diệu Hương bắt đầu nấu cơm, Thanh Đồng đắp chăn thu dọn giường, sau đó chuẩn bị rửa mặt đi làm.

Lúc ăn bữa sáng, Ô Đào uống một chén cháo bột bắp rất lớn, Thanh Đồng thỉnh thoảng nhìn Ô Đào, nhưng mà Ô Đào không nói gì.

Ô Đào cũng không nói chuyện với Ninh Diệu Hương.

Cô bé hiện tại cũng không biết nói cái gì, nên có hơi tránh né, chỉ sợ bà ấy đột nhiên thu hồi lại lời đồng ý hôm qua, cho nên cô bé không muốn nói chuyện với Ninh Diệu Hương, chỉ muốn tích lũy đủ mười đồng đưa tới trước mặt Ninh Diệu Hương, như vậy bà ấy sẽ không thể đổi ý.

Nhưng tới khi gần ăn xong, Ninh Diệu Hương lại đột nhiên nhìn qua.

Trái tim Ô Đào nhấc lên.

Ninh Diệu Hương: "Hôm nay chạng vạng tối phải về nhà làm cơm, cho dù con phải tích lũy tiền thì cũng không thể ở trong nhà ăn không ngồi rồi, nhà chúng ta không nuôi người rảnh rỗi!"

Ô Đào gật đầu: "Vâng, con đã biết."

Ninh Diệu Hương: "Lát nữa cầm chén đũa mang ra ngoài rửa."

Bên cạnh Thanh Đồng thấy thế, cẩn thận nói: "Mẹ, hôm nay con không vội, để con rửa là được rồi."

Ninh Diệu Hương trừng mắt nhìn Thanh Đồng: "Thằng nhóc nhiều chuyện, còn không mau cút đi!"

Thanh Đồng lập tức không dám nói gì, Ô Đào vội nói: "Những việc này con cũng có thể làm."

Lúc này Ninh Diệu Hương mới đứng dậy, mang theo cái bọc của bà, đứng dậy đi ra ngoài đi làm.

Thanh Đồng: "Ô Đào, anh giúp em rửa bát, em mau đi nhặt lõi than đi, chậm một chút là sẽ không còn đâu."

Ô Đào do dự một chút, nói: "Anh, vậy em đi trước."

Cô bé nhớ ngày hôm qua cụ ông có nói, nói sáng nay vẫn còn, sợ lỡ như đi trễ lại bị người ta nhặt được.

Thanh Đồng: "Không sao cả, mau đi đi."

Ô Đào cõng giỏ trúc trên lưng, đi chiếc giày giải phóng, chạy ra ngoài, rất nhanh đã đến nhà kia, nhưng mà không có tro bếp. Cô bé nhìn vết tích trên mặt đất, xem chừng là còn chưa đổ ra, lại nhìn chung quanh một chút, ngoại trừ người vội vàng đi làm thì không có trẻ con. Cô bé liền nhẹ nhàng thở ra, nghĩ nghĩ, tro bếp nơi này đều sẽ thuộc về mình!

Ô Đào an tĩnh chờ đợi, rất nhanh, cửa sắt nhỏ bên kia được đẩy ra, một cụ ông mang theo cái mũ dày, mặc áo bông màu lam cũ đi ra đổ tro bếp, Ô Đào mau vội lên: "Ông ơi."