Chương 42: Chương 42

Dù kiểm soát chất lượng nghiêm ngặt đến đâu, vải bỏ đi trong xưởng một tháng cũng có ít nhất hơn trăm mét. Thoạt nghe có vẻ rất nhiều, nhưng trong xưởng có ba xưởng trưởng và xưởng phó, hai thư ký đảng ủy, mười hai phân xưởng trưởng, hai trưởng phòng Tiêu thụ, chia ra thì cũng không nhiều.

Chủ nhiệm Tùy đương nhiên cũng có thể được chia một phần. Một mình anh ta chẳng dùng đến bao nhiêu vải, anh trai duy nhất thì ở vùng khác, cha mẹ may rất ít quần áo nên phiếu vải được phát là đủ rồi.

Thế nên một phần mà anh ta được chia trên thực tế phần lớn là bị một bà thím họ mua lại. Bà ta mua được vải với giá thấp nhưng không nỡ để nhà mình dùng, đều bán lại với giá cao.

Tám hào một mét vải sang tay bà ta bán tới một tệ tám, còn rất đắt hàng, dĩ nhiên một phần lời bà ta sẽ chia cho Chủ nhiệm Tùy một nửa.

“Vải lỗi tháng trước đã được phòng Tiêu thụ xử lý rồi. Nếu tháng này có thì tôi sẽ thông báo cho cô!”

Triệu Trân Trân vừa nghe thấy Chủ nhiệm Tùy nói như vậy đã biết chuyện này thành công tám chín mươi phần trăm rồi. Cô cười nói: “Thật sự là việc chi tiêu trong nhà quá lớn, bọn nhỏ lớn quá nhanh, quần áo may năm nay thì sang năm đã không thể mặc được nữa! Lớn sửa thành nhỏ còn được, chứ nhỏ sửa thành lớn thì không dễ!”

Chủ nhiệm Tùy nở nụ cười, tỏ vẻ đã hiểu.

Vốn dĩ anh ta cho rằng mình không thích trẻ con, nhưng không hiểu tại sao gần đây nhìn con của người khác anh ta lại muốn trêu chọc vài câu. Nhất là mấy đứa trẻ nhà họ Vương càng khiến anh ta cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc mới hơn sáu tuổi nhưng hai đứa nhóc hoàn toàn không nhút nhát, đối xử với người khác cũng rất lễ phép. Mặc dù nghỉ hè ở nhà nhưng quần áo trên người cũng rất sạch sẽ gọn gàng, vừa nhìn đã biết chúng là những đứa trẻ được giáo dục rất tốt.

Hơn nữa hai đứa trẻ thật sự rất thông minh, đã biết rất nhiều từ đơn tiếng Anh rồi, còn biết ngâm thơ Đường rất hay.

Vương Kiến Xương mới bốn tuổi, còn nhỏ, giống như một nắm cơm trắng trẻo mập mạp. Mọi hành động của thằng nhóc đều vô cùng đáng yêu, một người đàn ông như anh ta cũng không nhịn được muốn ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của thằng nhóc mà hôn.

Qua biểu hiện của những đứa trẻ này có thể thấy được, Triệu Trân Trân có thể xem là một người mẹ đảm đang.

Khoảng ba bốn ngày sau, trời nhiều mây, Triệu Trân Trân sợ trời mưa đang chuẩn bị xách cặp tan làm sớm thì cán sự Tiểu Quách của văn phòng xưởng đột nhiên tới. Anh ta nói là cuối tháng văn phòng xưởng của bọn họ rất bận, nhờ chủ tịch Triệu tăng ca giúp đỡ một chút.

...

Triệu Trân Trân cười híp mắt đồng ý, nhưng cô không lập tức đến ngay mà kiên nhẫn ngồi xuống. Chờ khi các đồng nghiệp khác đã đi hết thì cô mới thong thả bước ra khỏi phòng làm việc Công đoàn.

Bởi vì không phải cuối năm nên nhiệm vụ sản xuất không quá nặng nề, các phân xưởng tạm thời không phải tăng ca. Thời tiết xấu, tháng tám trời dễ đổ mưa, mọi người nghe thấy tiếng chuông tan làm thì lập tức vội vã về nhà.

Nếu như bị mưa nửa đường thì quá đen đủi!

Sau khi đi bộ qua hơn nửa khu vực xưởng, Triệu Trân Trân đi tới văn phòng xưởng.

Chủ nhiệm Tùy cau mày ngồi trên bàn bận rộn viết báo cáo tiến độ sản xuất. Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng, buổi sáng đã thu thập thông tin của từng phân xưởng, nhưng hôm nay trưởng phòng và phó phòng Tiêu thụ lại xảy ra cãi vã, thậm chí suýt nữa đã động tay động chân.